Nơi xa có ngục tốt chuyên môn canh giữ tù phạm lao tới.
Nhưng, chỉ nháy mắt, tất cả đều bị Trương Thiên Sư định trụ, nguyên một đám mắt trợn trừng, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Vương Khả và Trương Thiên Sư.
Vương Khả đi tới kiểm tra một lượt.
- Ta nhìn qua, trăm vạn người bị giam giữ ở đây đều toàn là tà ma. Hơn nữa còn là hạng tà ma có tu vi không thấp!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Tà ma? Tà ma? Những ngục tốt này cũng là tà ma, ngay cả đám thị vệ bắt chúng ta vừa rồi cũng là tà ma? Từ lúc nào mà Diêm La Hoàng cung lại thành ma quật?
Sau một hồi kiểm tra, Trương Thiên Sư cũng kinh hãi không thôi.
- Then chốt là, tà ma ngục tốt lại đi canh giữ trăm vạn tà ma, cái này, cái này không đúng? Chẳng phải bọn hắn cũng là tà ma ư?
Vương Khả nghi hoặc nói.
- Không một ai là chính đạo, tất cả đều là tà ma! Sư huynh đã triệt để rơi vào ma đạo?
Trương Thiên Sư sắc mặt khó coi nói.
- Nơi này.... ta biết rồi, nơi này là “Trấn Ma địa ngục” thần bí của Diêm La hoàng triều!
Vương Khả đột nhiên biến sắc.
- Trấn Ma địa ngục?
Trương Thiên Sư sửng sốt nhìn Vương Khả.
- Hơn hai trăm năm trước, sau khi phân thân kia của ngươi trấn áp Long Hoàng, Diêm La hoàng triều liền xuất hiện Trấn Ma địa ngục, dùng để bỏ tù người ma đạo bị bắt được. Diêm La hoàng triều chiến tranh với hoàng triều ma đạo, phàm là chộp tới tà ma, hết thảy đều bị đưa đến Trấn Ma địa ngục. Thẳng tới nay, chúng nhân đều không biết Trấn Ma địa ngục ở đâu, thì ra là ở chỗ này? Ngay dưới hoàng cung. Khỉ thật, Diêm La Nhân Hoàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vương Khả nghi hoặc tự hỏi.
- Trăm vạn tà ma! Trấn Ma địa ngục? Những tà ma này, có về tu vi yếu nhất cũng đến Kim Đan Cảnh!
Trương Thiên Sư biến sắc.
- Hơn hai trăm năm tích lũy, số lượng tà ma đông đảo đến cõ này, bọn hắn muốn làm gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Ba! Trương Thiên Sư đánh thức một tên ngục tốt.
- Nói, nơi này giam giữ tà ma là vì mục đích gì? Sao các ngươi cũng là tà ma?
Trương Thiên Sư trừng mắt tra hỏi.
- Hoàng thượng, cứu mạng!
Ngục tốt kia lập tức la lên.
Ba! Trương Thiên Sư bạt tai, đánh cho ngục tốt máu me khắp người, nằm xui lơ trên đất:
- Ta đang hỏi ngươi, mau nói, bằng không, ta lập tức giết ngươi!
- Ta, ta, ta không biết, ta không biết, ta từ nhỏ đã trung thành hoàng thượng, đến một ngày ta nghe lệnh hoàng thượng nhập ma, tiếp sau liền bị bố trí xuống đây, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là trông giữ nơi này mà thôi! Chúng ta không biết!
Ngục tốt kia hoảng sợ nói.
Vương Khả và Trương Thiên Sư lại thẩm vấn những tà ma khác một phen. Nhưng mà, những tà ma khác cũng tương tự, không ai biết rõ tình hình, tất cả đều chỉ nghe lệnh làm việc.
- Sư huynh nhập ma? Sao lại thế được?
Sắc mặt Trương Thiên Sư tái xanh.
- Ta nhớ được, thân thể Diêm La Nhân Hoàng vẫn là chính đạo.
Nhập ma? Có lẽ là phân thân hắn nhập ma, chứ bản thể không hề nhập ma?
Vương Khả nghi hoặc nói.
Lúc này, thần sắc Trương Thiên Sư rất khó coi, hiển nhiên cũng chưa hiểu nguyên do, song rất nhanh, Trương Thiên Sư đã lại trừng mắt, tức tốc lột ra quần áo trên người một tên thị vệ.
Xoetl - Trương Thiên Sư, ngươi làm gì? Ngươi xé quần áo hắn làm gì?
Còn nhìn chằm chằm mông đít người ta? Chẳng lẽ ngươi là biến thái?
Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Ngươi mới biến thái!
Trương Thiên Sư tức điên lên, trừng mắt quát nói:
- Chính ngươi nhìn đi!
Vương Khả hiếu kỳ nhìn xuống:
- Ách, người này có hình xăm? Một con nhện?
- Ngươi lại nhìn!
Trương Thiên Sư tiếp tục xé mở quần áo một người khác.
Chỉ thấy trên ngực người kia cũng có hình xăm một con nhện.
- Bọn họ là tình lữ? Xăm hình đôi?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi nói cái quỷ quái gì đấy? Hai người bọn họ đều là nam, tình lữ cái khỉ khô, không chỉ riêng hai người bọn họ, mà tất cả người ở đây đều có hình xăm con nhện!
Trương Thiên Sư nói.
Vương Khả tức tốc kiểm tra một phen, kết quả khiến hắn trợn tròn mắt. Quả nhiên, tất cả mọi người đều có hình xăm con nhện.
- Không chỉ ngục tốt, ngươi xem, những tù phạm tà ma bị cố định kia, trên thân mỗi người đều có hình xăm con nhện? Cả trăm vạn người đều có hình xăm con nhện!
Trương Thiên Sư trầm giọng nói.
- Nhiều vậy à?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Ông!
Đúng lúc này, hình xăm con nhện trên thân tất cả mọi người trong Trấn Ma địa ngục chợt khẽ run lên, tựa hồ mỗi hình xăm đều toát ra từng đạo từng đạo sợi tơ màu đen, bay thẳng đến mười nơi khác nhau trên Trấn Ma địa ngục. Những sợi tơ kia lóe lên một cái rồi tan biến không thấy đâu nữa.
- Thứ vừa rồi là gì vậy?
Vương Khả ngơ ngác hỏi.
~ Ta không biết, chẳng qua, những hình xăm con nhện này không đơn giản, hệt như bị thứ gì đó dẫn động, bay thẳng lên mười nơi khác nhau trên Trấn Ma địa ngục. Nơi đó chắc có liên hệ với trăm vạn tà ma ở đây!
Trương Thiên Sư nhíu mày nói.
- Đúng là quỷ dị. Chẳng qua, giờ tìm người mới càng quan trọng, trước tra hỏi xem sao!
Vương Khả nói.
Trương Thiên Sư gật đầu.
- Nói, Trương Đông Lai, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo ở đâu?
Trương Thiên Sư bắt lấy một tên ngục tốt, ra tay tra tấn truy hỏi.
- Ta không biết!
Ba! - Ta thật không biết, đừng đánh nữa!
Ba! - Tiền bối tha mạng, chúng ta chỉ là thị vệ bình thường, chúng ta không biết gì cả!
Ba! Không ngừng thẩm vấn, lại vẫn không được đến tin tức mà hai người cần, Vương Khả và Trương Thiên Sư đều không khỏi buồn bực.
- Hay là, chúng ta ra ngoài tìm xem?
Vương Khả nói.
- Được!
Trương Thiên Sư gật đầu.
Mặc dù trong lòng tràn đây nghi hoặc đối với Trấn Ma địa ngục, nhưng, lúc này tính mạng con trai, cháu nội mới càng quan trọng.
Hai người phong ấn nhốt lại toàn bộ ngục tốt, sau đó quay về theo đường cũ.
Rất nhanh đã bước đến đại điện khi trước.
Dù là trong hoàng cung, song vẫn có rất nhiều thị vệ tuần tra tới lui, song, đối mặt với đám thị vệ bình thường này, lấy tu vi Trương Thiên Sư, tự nhiên có thể tuỳ tiện né qua.
- Là gian đại điện kia!
Trương Thiên Sư chỉ tới một gian đại điện, nói.
- Sao ngươi biết là ở kia? Nơi này có Âm Chướng Trận và trận pháp cách âm, sao ngươi biết Trương Chính Đạo ở bên trong?