- Nhưng mà trong cơ thể Long Ngọc có Đại Đế vị, có khi nào Vương Cô Sơn Tiên Nhân thừa dịp ngươi không để ý đem Long Ngọc ra luyện, rút đại Đại Đế vị ra hay không?
Vương Khả cãi.
- Sao có thể? Hắn là phụ thân của Long Ngọc, hơn nữa, Đại Đế vị một khi đã bị dung hợp, sẽ không có khả năng tách ra được nữa.
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Dẫu sao Vương Cô Sơn cũng là Tiên Nhân, nhỡ đâu hắn có biện pháp mà ngươi không biết?
Vương Khả vẫn cãi.
Ác Hoàng sầm mặt, nhìn chằm chằm Vương Khả, ánh mắt trở nên ngoan lệ, hiển nhiên Vương Khả đang châm ngòi quan hệ giữa mình và phu quân, nhưng nếu theo lời Vương Khả nói, cũng không phải không có khả năng đó.
- Hắn sẽ không làm như vậy!
Ác Hoàng nói.
- Ta cũng là phòng ngừa sơ sấy thôi, một ngàn năm rồi, nhỡ đâu hắn có chỗ thay đổi thì sao?
Ác Hoàng thở dài, trầm ngâm hồi lâu.
- Được rồi, ta đã biết, ngươi yên tâm, ta sẽ giấu Long Ngọc đến một nơi không ai biết, chờ Long Ngọc tỉnh lại rồi tính tiếp.
Ác Hoàng nói.
- Giấu đi? Không bằng đặt ở bên người ta, ta giấu người là lợi hại nhất! Hơn nữa, Long Ngọc là bạn gái ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Vương Khả vội vàng nói.
- Ngươi mơ cái gì thế? Nữ nhi của ta, tự ta bảo vệ! Với lại, toàn là ngươi tự nói Long Ngọc là bạn gái ngươi, chứ Long Ngọc chưa nói gì hết, muốn nói gì thì chờ Long Ngọc tỉnh lại rồi nói!
Ác Hoàng trừng mắt nói với Vương Khả.
- Nhưng mà, Hoàng Thượng à, ngài cũng không thể để Long Ngọc mới ra khỏi ổ sói lại tiến vào hang hổ chứ?
Vương Khả nôn nóng nói.
- Ngươi nói nơi nào là hang hổ? Chỗ của ta sao?
Ác Hoàng trừng mắt hỏi Vương Khả.
Nếu không phải lúc trước thấy ngươi liều mạng bảo vệ Long Ngọc như vậy, chỉ mấy lời này đã đủ để xử tử ngươi!
- Hoàng Thượng, ngươi bảo hộ Long Ngọc, hiển nhiên ta không lo lắng, nhưng mà đám người Vương Cô Sơn, Ma Thập Tam kia, ta lo bọn họ sẽ lợi dụng mọi chỗ, ngươi đã quên chuyện 200 năm trước Long Ngọc bị trộm đi rồi ư? Nào có ai đề phòng cướp cả ngàn ngày được? Nhốõ đâu...
Vương Khả vội vàng nói.
Ác Hoàng quát Vương Khả:
- Ngươi nói ai là cướp? Ngươi đang nói phu quân ta?
Vương Khả cứng miệng.
Ác Hoàng nhìn Vương Khả, rốt cuộc vẫn thở dài:
- Được rồi, ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho Long Ngọc. Ta sẽ không trách phạt ngươi, yên tâm, ta sẽ mang Long Ngọc đặt ở một nơi không ai biết, không một ai biết hết, cho dù là phu quân, ta vẫn sẽ đề phòng.
- Nhưng mà...
Vương Khả nhíu mày nói.
- Không có nhưng nhị gì hết, Long Ngọc là nữ nhỉ của ta! Chỉ có đi với ta!
Ác Hoàng quyết định.
Vương Khả: -... !
Mẹ nó chứ, mệnh ta là mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao? Vừa mới có được một cô vợ, liền bị mẹ nàng cướp đi rồi?
- Vậy, khi nào thì Long Ngọc tỉnh?
Vương Khả chờ mong nhìn về phía Ác Hoàng.
- Không rõ lắm, ít nhất cũng phải mấy năm, còn nữa, xem như Long Ngọc đang bế quan đi, trong lúc nàng bế quan, ta sẽ không để cho phu quân biết, ngươi cũng đừng đi tìm Long Ngọc, tất cả chờ nàng tỉnh lại!
Ác Hoàng nhíu mày nói.
Vương Khả: -... !
Mấy năm? Cõi lòng Vương Khả lập tức lạnh lẽo, tại sao, tại sao lại như vậy? Như thế này chẳng phải là muốn mạng ta ư?
- Kia, Hoàng Thượng, nhõ đâu ngươi gặp nguy hiểm thì làm sao giờ? Ngươi cũng nên cho ta biết đại khái phương hướng của Long Ngọc chứ? Biết đâu trong mấy năm đó ngươi xảy ra chuyện, khi ấy ta cũng dễ đi tìm Long Ngọc.
Vương Khả nhìn về phía Ác Hoàng.
Vương Khả vừa mới dứt lời, liền cảm thấy không thích hợp, hình như mình vừa nói lời không nên nói? Quả nhiên, gương mặt Ác Hoàng sầm xuống, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Hoàng Thượng, ta chỉ là nói đại thế thôi, ngài đừng cho là thật, trong mấy năm đó, chắc chắn ngài không xảy ra chuyện gì hết!
Vương Khả mau mắn sửa miệng.
- Hừ, ý của ngươi là, qua mấy năm đó, ta sẽ xảy ra chuyện?
Ác Hoàng lạnh lùng nói.
- Không, không, Hoàng Thượng bớt giận! Ta đây không phải là vì muốn tốt cho Long Ngọc sao?
Vương Khả lập tức nhận lỗi.
- Hừ, ta thấy ngươi là vì chính mình thì có!
Ác Hoàng hừ lạnh.
Hiển nhiên, vừa nhắc tới Long Ngọc, lửa giận Ác Hoàng có lớn đến mấy cũng tan.
- Hoàng Thượng, hiện giờ Vương Cô Sơn Tiên Nhân đã trở về, không biết kế hoạch tiếp theo của Đại Ác hoàng triều là gì?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Kế hoạch cái gì chứ?
Ác Hoàng nhíu mày hỏi.
- Chính là, Đại Ác hoàng triều, tiếp theo sẽ là ai làm chủ?
Vương Khả nhìn về phía Ác Hoàng.
~ Ta và phu quân là nhất thể, cần gì phân chia? Ngươi còn muốn châm ngòi chia rẽ phu thê chúng ta?
Ác Hoàng trừng mắt nói.
- Thần không dám, chỉ là, sự tình liên quan đến Long Ngọc, thần không thể không phòng ngừa chu đáo, ít nhất trong mấy năm trước khi Long Ngọc tỉnh lại, thần hy vọng Đại Ác hoàng triều vẫn trong tầm khống chế của Ác Hoàng ngài. Thần không phải châm ngòi, thần là phòng bị, thần phòng bị vì Long Ngọc!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Dẫu sao Ác Hoàng với Vương Cô Sơn vẫn là phu thê, lúc đó thổi gió bên gối một cái, nhỡ đâu Long Ngọc gặp nguy hiểm thì làm sao đây?
Ác Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả, rất muốn tức giận, nhưng nhìn Long Ngọc ở bên cạnh, vẫn là cắn môi trầm mặc một hồi.
- Yên tâm, trong mấy năm trước khi Long Ngọc tỉnh lại, Đại Ác vẫn nghe ta.
Ác Hoàng khe khẽ thở dài nói.
- Không, không chỉ Đại Ác, ta hi vọng toàn bộ Ma Đạo đều nghe theo Hoàng Thượng!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Sao?
Ác Hoàng híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Không thể khinh thường đám người Ma Thập Tam và Tứ Đại Liên Hoàng, cho dù là nhân vật nhỏ bé nào cũng không thể khinh thường, giống như tai nạn đã xảy ra 200 năm trước! Nhõ đâu tái diễn... cho nên, ta hy vọng Hoàng Thượng có thể chấp chưởng toàn bộ Ma Đạo, Tứ Đại hoàng triều đâu cần thiết tồn tại? Trực tiếp đầu nhập vào Đại Ác hoàng triều không phải tốt hơn sao?
Vương Khả nói.
Ác Hoàng cau mày suy nghĩ.
- Ma Đạo chỉ có một tiếng nói, chính là tiếng nói của Hoàng Thượng ngài, lúc này Hoàng Thượng đã có Tiên Nhân phu quân ở bên, Tứ Đại Liên Hoàng có tư cách gì tiếp tục chấp chưởng một quốc gia? Hoàng Thượng và Tiên Nhân cùng hiệu lệnh thiên hạ, điều này không tốt sao? Đến lúc đó, sẽ không phải bị người ta thừa cơ đột nhập.