Bất Diệt Thần Vương

Chương 1969: Bước vào Võ Thần cảnh




Càng ngày càng có nhiều dơi yêu từ bốn phía tụ tập đến.

Ác Hoàng nâng Long Ngọc và Cửu Phẩm Kim Liên lên, nhìn đám dơi yêu chung quanh, nói:

- Đám dơi yêu các ngươi chịu chế ước của Đại Đế vị, hiện giờ Đại Đế vị dung nhập vào thân thể nữ nhi Long Ngọc của ta, các ngươi chính là nô bộc của Long Ngọc. Chuyện an bài các ngươi sau này, chờ Long Ngọc tỉnh lại sẽ xử lý. Từ giờ trở đi, không có lệnh của Long Ngọc, các ngươi không được phép rời khỏi vực sâu này, ai dám trái lệnh, chết!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Vâng!

Đám dơi yêu sợ hãi nói.

Ác Hoàng lạnh lùng nhìn đám dơi yêu thêm lần nữa, sau đó mới mang theo mọi người rời đi, vừa ra khỏi vực sâu, nàng liền vung tay lên, một đạo phong ấn che mất lối vào vực sâu.

- Hoàng Thượng, khí tức cường đại quá, hẳn Vương Khả đang ở kia! Hoàng Thiên Phong kinh ngạc nói.

- Chướng Hải?

Đám người Tử Bất Phàm cũng nhìn qua.

Liên nhìn thấy, phía trên Chướng Hải là mây đen giăng đây, sấm sét ầm ầm, trên không trung, kiếp vân màu đỏ tươi vờn quanh dày đặc, một cỗ khí tức khủng bố xông thẳng bốn phương tám hướng, khiến sinh linh chung quanh Chướng Hải đều tỏ ra sợ hãi.

- Võ Thần kiếp? Đây là Võ Thần kiếp sao? Sắp đuổi kịp đăng Tiên kiếp!

Ác Hoàng kinh ngạc nói.

- Sắp đuổi kịp đăng Tiên kiếp? Vậy chẳng phải Vương Khả sẽ...

Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày nói.

- Vương Khả ở đâu?

Hoàng Thiên Phong kinh ngạc nói.

Phía trên Chướng Hải, sương mù tràn ngập, nhưng đối với đám cường giả ở đây mà nói, sương mù này không tính là cái gì, thế nhưng giữa Chướng Hải mênh mang lại không hề thấy bóng dáng Vương Khả đâu, rốt cuộc Vương Khả đang ở đâu?

- Ở đáy biển!

Ác Hoàng híp mắt nói.

Mọi người cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên kiếp vân dưới đáy biển đang nhanh chóng sôi trào, bên trong trận pháp điên cuồng có một quả cầu lửa thật lớn đang bay lên tận trời.

Oanh!

Cầu lửa vừa ra, ngọn lửa khủng bố liền nhanh chóng chưng muốn chín sương mù chung quanh.

- Đó là Nguyên Thần của Vương Khả?

Hoàng Thiên Phong kinh ngạc nói.

- Hẳn là nó?

Vẻ mặt Chu Hồng Y run rẩy một chút.

Ngươi từng thấy qua trên mặt một quả cầu có một con mắt với hai cái miệng chưa? Ngoại trừ Vương Khả ra, trên đời này có ai nguyện ý luyện Nguyên Thần của mình thành bộ dáng quái quỷ này?

Giờ phút này, Vương Khả đang dung hợp với Đại Nhật Nguyên Thần, sau đó bay lên tận trời.

Gru!

Đạo Thiên Kiếp thứ nhất vọt tới, năm con lôi hỏa long mang theo uy lực hủy thiên diệt địa xông thẳng xuống, tiện đà điên cuồng nhảy vào trong miệng Đại Nhật Nguyên Thần, bị Đại Nhật Nguyên Thần một ngụm nuốt chửng!

Hoàng Thiên Phong: -... !

- Không có động tĩnh gì?

Tử Bất Phàm trừng mắt nói.

- Thứ ta thấy là một Thiên Kiếp giả đúng không?

Chu Hồng Y cũng trừng mắt nói.

Rống!

Đại Nhật Nguyên Thần tiếp tục bay lên, dưới làn sóng Thiên Kiếp thứ hai, nó ầm ầm nhảy vào trong kiếp vân cuồn cuộn.

- Vương Khả? Hắn thật đúng là can đảm mà, dám nhảy vào trong kiếp vân để độ kiếp? Đây là không muốn sống nữa sao?

Hoàng Thiên Phong kinh ngạc nói.

Gru! Gru! Gru!...

Lôi điện bên trong kiếp vân lập tức ngưng tụ ra từng con lôi hỏa long, vô số lôi hỏa long như nổ tung cùng một lúc, hầm hố đánh về phía Đại Nhật Nguyên Thần, hiển nhiên, quần long đều phẫn nộ rồi, rốt cuộc là ngươi độ kiếp hay chúng ta độ kiếp?

Oanh!

AôI Chợt, một mảnh lôi hỏa long bị nuốt vào, lôi hỏa long đâm tới chỗ Đại Nhật Nguyên Thần, Đại Nhật Nguyên Thần run lên, cắn nuốt khắp nơi.

Lôi hỏa long trong kiếp vân không ít, thế nhưng đối với Đại Nhật Nguyên Thần mà nói, là không đủ ăn.

Trong lúc nhất thời, mây đen quay cuồng, bên trong toàn là lôi hỏa long gào rống, và cả tiếng nhấm nuốt của Đại Nhật Nguyên Thần.

Đại Nhật Nguyên Thần bùng lửa ngập trời, chiếu sáng toàn bộ mây đen, từ xa nhìn lại, giống như một vâng mặt trời đang bơi lội khắp nơi trên không trung Chướng Hải.

Ác Hoàng đứng xa mà nhìn, mà tại một nơi ở Thập Vạn Đại Sơn, Thiện Hoàng cùng đám thuộc hạ cũng đang quan sát động tĩnh ở Chướng Hải.

- Trần Thiên Nguyên, rốt cuộc đồ đệ này của ngươi tu luyện công pháp gì thế?

Trương Tây Lai kinh ngạc hỏi.

- Hắn nói với ta là Ly Hỏa Thần Công.

Trần Thiên Nguyên đáp.

Đám người xung quanh đều nhìn hết về phía Trần Thiên Nguyên, mẹ nó ngươi giỡn chơi hả? Đó mà là Ly Hỏa Thần Công?

- Nguyên Thần của Vương Khả càng ngày càng chân thật, hắn có thể vượt qua Thiên Kiếp lần này.

Rốt cuộc, Thiện Hoàng mở miệng.

Trần Thiên Nguyên nhìn nơi xa, hơi gật đầu, cũng thấy yên lòng.

Mà bên trong Thiên Kiếp.

Vương Khả dung hợp với Nguyên Thần, lúc này đây hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.

- Khác biệt lớn nhất của Nguyên Thần Cảnh và Võ Thần cảnh chính là, Nguyên Thần của Nguyên Thần Cảnh chỉ là hư thể, mang sự thần diệu nhưng không giỏi đối địch, còn Nguyên Thần của Võ Thần cảnh lại là thực thể. Thiên Kiếp lần này chuyên dùng để ngưng tụ ra Nguyên Thần chân thật? Lôi hỏa long lần này cũng khác hẳn lôi hỏa long lần trước? Tiếp xúc càng nhiều, Đại Nhật Nguyên Thần càng thêm chân thật? Mau! Mau tới trong miệng ta nào, ha ha ha!

Vương Khả cười to nói.

Đại Nhật Nguyên Thần lập tức ngưng hiện ra biểu tình của Vương Khả, nó mau mắn há mồm nuốt chửng lôi hỏa long bốn phía.

Gru! Vô số lôi hỏa long phẫn nộ rít gào, điên cuồng đánh tới hòng xử đẹp quái vật này. Kiếp long do Thiên Đạo ngưng tụ ra, phải chịu khuất nhục thế này cũng là lần đầu tiên, hiển nhiên chúng công kích Vương Khả ác liệt hơn, chẳng qua Vương Khả không thèm để ý, nuốt chửng càng thêm dũng mãnh.

Đồng thời, Vương Khả cũng đang liên tục rót công đức của Long tộc vào trong cơ thể, áp chế bản thân hỏa táng. Vô tận công đức nhập thể, sắc mặt Vương Khả lại càng khó coi, rốt cuộc lần này muốn tiêu hao bao nhiêu công đức đây?

ầm ầm ầm!

Không trung vang lớn từng đợt, rất nhiều cường giả từ xa nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Thần của Vương Khả càng lúc càng lớn, đường kính như sắp đạt tới cả trăm trượng, cùng với quá trình diễn ra độ kiếp, ngọn lửa chung quanh Đại Nhật Nguyên Thần như đang chậm rãi biến mất.

AôiI Oanh!

Một tiếng vang lớn, Đại Nhật Nguyên Thần mở toang cái miệng rộng hoác đớp một cái, toàn bộ lôi hỏa long đột nhiên bay hết vào trong miệng nó, thậm chí kiếp vân thật lớn cũng bị nó một ngụm nuốt vào.

Ong!

Trời cao lập tức yên tĩnh.