- Chạy đi đâu!
Tứ Đại Liên Hoàng kinh giận nói, sau đó nhanh chóng đuổi sát theo.
Mà Ác Hoàng đứng ở cửa Long Đài điện thì chỉ hừ lạnh một cái, sau đó vung tay đánh ra một chưởng.
Một chưởng này giống như một chùm sáng, trong khoảnh khắc đã bắn tới chỗ Hoàng thiên sư đã ở rất xa. Hai Nhân Hoàng đang đuổi giết Hoàng thiên sư chợt thấy một chưởng với tốc độ vượt qua cả mình, nháy mắt đánh trúng Hoàng thiên sư.
Oanh!
Liên nhìn thấy đầu Hoàng thiên sư bị một chưởng kia đánh nổ tung.
Một màn đó khiến hai Nhân Hoàng giật nảy mình, lập tức quay đầu lại nhìn về hướng Ác Thần Long Thành, chính mình đã đuổi theo một khoảng cách xa đến vậy, cư nhiên còn có thể dùng một chưởng đánh trúng Hoàng thiên sư?
Mà ngay lúc này, Ác Hoàng lại đánh thêm một chưởng nữa về phía Diêm La Nhân Hoàng đã ở tít chân trời.
Chưởng thế ầm ầm đánh tới, trong nháy mắt gần sát sau lưng Diêm La Nhân Hoàng.
Diêm La Nhân Hoàng biến sắc mặt, nhanh chóng lấy ra một tấm chắn pháp bảo cản lại.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, tấm chắn kia võ thành năm bảy mảnh, nhưng uy lực của chưởng vẫn không giảm, tiếp tục đánh thẳng vào sau lưng Diêm La Nhân Hoàng Phốc!
Diêm La Nhân Hoàng bắn lên, chịu phải một chưởng, sau lưng hắn lập tức xuất hiện một huyết chưởng ấn thật lớn, da tróc thịt bong lộ ra xương trắng âm âm, Diêm La Nhân Hoàng trọng thương, hộc ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy Diêm La Nhân Hoàng suy yếu, sắp bị bắt được...
- Không, Nguyên Thần toái!
Diêm La Nhân Hoàng rống to.
Lập tức chung quanh Diêm La Nhân Hoàng bùng lên hắc quang, dường như Nguyên Thần bị mở tung, kích thích ra một cổ lực lượng khổng lồ, nháy mắt quanh thân bộc phát đại lượng máu tươi bao bọc lấy thân thể hắn, giống như một ngôi sao băng nhanh chóng bắn về phía xa, tốc độ tăng gấp mấy lần!
- Đừng đuổi theo!
Thanh âm Ác Hoàng truyền tới.
Hai đại Nhân Hoàng kinh hãi nhìn huyết vụ bao bọc toàn thân Diêm La Nhân Hoàng, bởi vì cả hai biết rất rõ, Diêm La Nhân Hoàng là tự toái Nguyên Thần để bảo mệnh, cho dù chạy thoát được cũng hao tổn thảm trọng! Mà khỏang cách xa như vậy, một chưởng của Ác Hoàng vẫn có thể có uy lực đến thế, khiến cả hai lộ ra thần sắc hoảng sợ, thực lực Ác Hoàng... quá khủng bố đi?
Đoàn người bay trở về, chỉ có Hắc Liên Nhân Hoàng đang tìm tòi quanh thi thể Hoàng thiên sư một phen.
- Sao lại thế chứ? Thỏ Thần trượng kia đâu? Sao lại không có?
Hắc Liên Nhân Hoàng phẫn hận nói.
- Hắc Liên Nhân Hoàng, đó chỉ là một phân thân của Hoàng Gíac thôi, ngươi đang làm gì?
Ma Thập Tam trừng mắt nói.
- Lúc trước bọn họ dùng một cái Thỏ Thần trượng vây khốn ta, giờ không thấy Thỏ Thần trượng kia đâu!
Hắc Liên Nhân Hoàng đáp.
- Cái gì? Ngươi còn để ý pháp bảo?
Ma Thập Tam nghiêm khắc nói.
Hắc Liên Nhân Hoàng lập tức không dám nói nhảm nữa, mà bay trở về.
- Thấy được chứ? Là ta hợp lực với Diêm La Nhân Hoàng lừa gạt các ngươi sao? Hai cái chày gỗ nhà các ngươi có não không thế?
Bị bọn họ lừa vòng vòng, nếu không có ta và Ma Tôn, Long Đài này đã bị hủy trong tay các ngươi!
Vương Khả tức khắc mắng phủ đầu.
- Vương Khả! Ngươi muốn chết? Ngươi nói ai là chày gỗ?
Hồng Liên Nhân Hoàng, Hắc Liên Nhân Hoàng giận dữ hét.
Ngàn năm nay, hai đại Nhân Hoàng được thiên hạ kính ngưỡng, có khi nào bị người ta mắng là chày gỗ đâu? Nếu không phải Vương Khả cùng Ma Tôn lại giả mạo một Ác Hoàng đến đây, cả hai sẽ không vạch trần bọn họ à? Đều tại các ngươi! Ngươi mới là chày gỗ, cả nhà các ngươi đều là chày gỗ!
- Đủ rồi! Còn chưa thấy đủ mất mặt?
Ma Thập Tam mắng.
Lúc này Hồng Liên Nhân Hoàng, Hắc Liên Nhân Hoàng mới câm miệng, áp chế tâm trạng bực bội xuống.
- Cũng may Long Đài không có việc gì, bằng không, các ngươi có chết muôn lần cũng chết không hết tội của mình!
Ma Thập Tam mắng.
Ác Hoàng đi vào Long Đài điện, nàng nhìn về phía Long Đài, toàn bộ đại địa long mạch phía trên đã đã không còn, nhưng có một khe lõm vẫn còn nhàn nhạt hắc khí.
- Đại địa long mạch nơi đây chuyên dùng để bảo hộ Long Đài, hơn 300 đại địa long mạch, sao lại không còn?
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Là Vương Khả, Vương Khả cùng Ma Tôn hợp lực với người ngoài giả mạo Ác Hoàng, sau khi chế trụ ta liền mạnh mẽ tróc đi!
Hồng Liên Nhân Hoàng lập tức nói.
- Người ngoài? Giả mạo Hoàng Thượng?
Ma Thập Tam phối hợp nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi đánh rắm! Làm gì có người ngoài? Chỉ có hai người là ta và Ma Tôn, lấy đâu ra kẻ thứ ba? Ngươi là bị lừa đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, hay là muốn vu oan hãm hại ta?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Không có người ngoài sao? Lúc ấy rõ ràng các ngươi có ba người! Tất cả mọi người đều thấy mồn một! Vương Khả, ngươi còn muốn giảo biện? Người giả mạo Ác Hoàng kia là ai?
Hồng Liên Nhân Hoàng chất vất.
- Ta có thể làm chứng cho Hồng Liên Nhân Hoàng, quả thực đám người Vương Khả có ba người, một kẻ trong đó giả mạo Ác Hoàng.
Hắc Liên Nhân Hoàng cũng mở miệng nói.
- Hai người các ngươi đều bị đám Diêm La Nhân Hoàng lừa cho rối tinh rối mù, các ngươi ngu lắm! Qủa thực ta và Ma Tôn đến là muốn ngăn cản các ngươi bị lừa, nhưng chỉ có hai người chúng ta thôi! Còn Ác Hoàng giả, đó chỉ là dùng pháp thuật ngưng tụ ra một đoàn sương đen, chứ ai dám giả mạo Ác Hoàng? Đó không phải tìm chết sao? Đến giờ mắt ngươi vẫn chưa chịu sáng ra?
Vương Khả phản bác.
- Rõ ràng các ngươi là ba người!
Hồng Liên Nhân Hoàng vẫn cố chấp.
Ngươi bị tâm thần à, đến lúc này rồi còn dằng dai hai người với chẳng ba người cùng ta để làm gì?
- Vương Khả, ngươi nói tình huống lúc ấy nghe thử?
Ác Hoàng nhìn về phía Vương Khả.
- Vâng, là như thế này, lúc ấy Hồng Liên Nhân Hoàng và Hắc Liên Nhân Hoàng bị lừa quá sâu, ta cùng Ma Tôn muốn vạch trần nhưng biết chắc là vạch trần không được, chỉ có thể mượn dùng thân phận Hoàng Thượng, đây là ta vượt mặt, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt! Nhưng chúng ta cũng không dám trực tiếp giả mạo Hoàng Thượng, đó là tội đại bất kính! Cho nên chúng ta mới dùng một đoàn hắc khí bao phủ một người bù nhìn, tiến hành giả mạo!
Vương Khả nói.
- Bù nhìn của ngươi? Ngươi đánh rắm! Nó còn thi triển Như Ý Thần Châm với ta!
Hồng Liên Nhân Hoàng tức khắc trừng mắt nói.
- Câm miệng! Để Vương Khả nói!