Ngoài cửa vang lên thanh âm dơi yêu.
- Ởg? Ngươi nói cái gì? Lại một Ác Hoàng nữa đến? Ngươi sẽ không nhìn lầm đấy chứ?
Vương Khả ngạc nhiên hỏi.
Mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là làm sao thế? Còn có Ác Hoàng thứ ba đến?
- Không nhìn lầm, toàn thân Ác Hoàng kia được hắc khi bao phủ, tỏa ra sát khí ngập trời, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.
Dơi yêu ngoài cửa nói.
Vương Khả trợn mắt, hôm nay là làm sao thế? Chẳng lẽ lại có thêm một kẻ lừa đảo nữa đến? Ác Hoàng này cũng được hắc khí bao phủ?
- Vậy có còn người nào khác mà các ngươi biết không?
Vương Khả nhíu mày hồi.
- Không có, đám dơi yêu chúng ta ở đây ngàn năm, đã sản sinh ra nhiều đời, mà số dơi yêu mạnh nhất ban đầu đã bị Long Hoàng giết sạch, bọn ta không hề quen biết người bên ngoài.
Dơi yêu ngoài cửa nói.
Vương Khả: -... !
Tuy rằng thật kỳ lạ khi có thêm một đội ngũ Ác Hoàng nữa tới, nhưng Vương Khả vẫn cực kỳ cẩn thận.
- Bọn họ đâu rồi? Sao các ngươi lại về trước?
Vương Khả hỏi.
- Bọn họ bắt theo một ít đơi yêu đi đến Long sào, nơi Long Hoàng cư trú ngày xưa, bọn họ nói lát nữa sẽ quay lại đây.
Dơi yêu ngoài cửa nói.
- Đã biết!
Vương Khả trầm giọng nói.
Vương Khả quay đầu trở về âm chướng trận cùng cách âm trận pháp.
- Long Ngọc, các ngươi đi mau, ta cảm giác không thích hợp, Ác Hoàng đến lần này có thể là thật.
Vương Khả nói.
- Cái gì?
Long Ngọc kinh ngạc.
- Có kẻ lừa đảo nào trước khi gạt người còn cho ngươi thời gian chuẩn bị? Ác Hoàng sắp tới này chắc chắn là hàng thật! Các ngươi đi mau! Mau gọi Bất Giới!
Vương Khả lập tức nói.
Nói xong, Vương Khả chạy qua bên kia, nhìn hỏa cầu trong huyết hải.
- Ngươi sao rồi? Ô? Sao lại có mùi thịt nướng thế?
Vương Khả nhìn Bất Giới hòa thượng, ngạc nhiên nói.
- Ngươi nói xem?
Bất Giới hòa thượng bi phẫn hỏi lại.
- Ngươi bị thiêu chín? Thân thể ngươi là kim cương bất hoại, vậy mà cũng có thể bị thiêu chín?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Phi! Hồng Liên Nhân Hoàng cắn tay ta, Hồng Liên Nghiệp Hỏa rót vào trong cơ thể ta, nội ứng ngoại hợp thiêu, hiển nhiên ta sắp chín!
Bất Giới hòa thượng bi phẫn nói.
- Vậy Hồng Liên Nhân Hoàng kia sao rồi?
Vương Khả hỏi.
- Đã bị Như Ý Thần Châm khống chế, nhưng quanh thân hắn còn phun trào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ta không dám động thủ tiếp, nếu động thủ tiếp, hắn thậm chí có thể thúc giục Nguyên Thần, tự bạo đồng quy vu tận!
Bất Giới hòa thượng buồn bực nói.
- Hắn đã bị khống chế? Tốt lắm, đừng kích thích hắn, chúng ta có thể trốn chạy rồi.
Vương Khả nói.
- Được đi rồi?
Bất Giới hòa thượng mừng như điên.
- Nhanh lên!
Vương Khả thúc giục.
- Tới đây! Tới đây!
Bất Giới hòa thượng mau mắn hô to.
Phanh!
Bất Giới hòa thượng nhảy đến trước mặt Vương Khả, Vương Khả lập tức ôm lấy Long Ngọc, che hai mắt Long Ngọc lại.
- Ngươi làm cái gì? Có biết chú ý hình tượng bản thân chút không?
Vương Khả trợn mắt mắng.
- g, cái này trách ta được à? Vừa rồi y phục ta bị thiêu cháy hết, ngươi nhìn tay ta đi, tay ta sắp bị cắn thủng rồi này!
Bất Giới hòa thượng bất mãn nói.
Nói xong, Bất Giới hòa thượng nhanh chóng lấy ra một bộ y phục rồi mặc vào.
Cách đó không xa, Hồng Liên Nhân Hoàng với pháp tướng Phật Đà vẫn không hề nhúc nhích như trước, như thể đã bị khóa chặt trong ngọn lửa.
~ Ta cảm giác, không có ta áp chế, Như Ý Thần Châm sắp không kiên trì được bao lâu.
Bất Giới hòa thượng nói.
- Không có việc gì!
Vương Khả lắc lắc đầu, sau đó hắn kéo Long Ngọc và Bất Giới hòa thượng qua một bên, nói tiếp:
- Lát nữa ra ngoài các ngươi phải chú ý an toàn, Bất Giới, ngươi phải toàn lực hộ tống Long Ngọc, những chuyện khác, không cần ngươi lo.
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ngươi không đi sao?
Bất Giới hòa thượng ngạc nhiên hỏi.
- Vương Khả?
Long Ngọc cũng lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
- Yên tâm, nếu là Ác Hoàng thật đến đây, vậy không có việc gì.
Lúc này nếu ta đi rồi, sau này lại càng không giải thích được, nhưng ta mà không đi, liền dễ ác nhân cáo trạng trước! Phi! Nói sai rồi, là người tốt cáo trạng trước! Chắc chắn Ác Hoàng sẽ tin tưởng ta, ta có thể thoải mái hắt nước bẩn cho bọn chúng.
Vương Khả nói.
= Ặc?
Bất Giới hòa thượng sửng sốt một chút.
Chuyện hôm nay ngươi giả mạo Ác Hoàng, ngươi không sợ Ác Hoàng biết? Ngược lại, ngươi còn có thể hắt nước bẩn cho bọn Hồng Liên Nhân Hoàng? Giỡn chơi cái gì vậy?
- Vương Khả, ngươi làm vậy quá nguy hiểm, chúng ta cứ ra ngoài trước, sau đó ta sẽ thỉnh sư tôn đễn chỗ Ác Hoàng thỉnh tội, nói là ngươi bị ép buộc.
Long Ngọc lo lắng nói.
- Không có việc gì, tin tưởng ta! Long Ngọc, lát nữa gặp Ma Tôn, ngươi cứ nói như vậy.
Vương Khả nhỏ giọng dặn dò bên tai Ma Tôn.
- Nói gì? Nói cái gì mà thầm thì to nhỏ, ngay cả ta cũng không cho nghe? Ta vì các ngươi suýt nữa bị nướng chín! Dựa vào cái gì? Hôm nay các ngươi phải nói rõ ra cho ta!
Bất Giới hòa thượng trừng mắt không phục nói.
- Bất Giới, câm miệng!
Một tiếng gào to, là từ trong tay Long Ngọc phát ra.
Bất Giới hòa thượng trợn mắt nhìn về phía xá lợi tử trong tay Long Ngọc, ban nãy chính là thanh âm của Đại Quang Minh Bồ Tát truyền đến.
- A? Vâng, sư tôn!
Bất Giới hòa thượng sắc mặt cứng đờ.
Xá lợi tử sư tôn? Tàn niệm của sư tôn sao lại đứng về phía Long Ngọc chứ? Ta chỉ là muốn được đối xử công bằng, ta có đòi hỏi gì quá đáng đâu, có thế cũng bảo ta câm miệng? Dựa vào cái gì chứ?
- Vương Khả, như vậy được không?
Long Ngọc lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
- Cứ làm như những gì ta nói, chúng ta không hắt nước bẩn cho bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ vu vạ chúng ta, đến lúc đó chúng ta còn thảm hơn.
Vương Khả dặn dò.
- Được, được rồi.
Long Ngọc gật đầu Giờ phút này, Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả, trong mắt hiện lên sự áy náy, áy náy chính mình đã làm hại Vương Khả rơi vào vòng xoáy này.
- ĐI Vương Khả kêu lên.
Đại môn mở ra, toàn thân Long Ngọc cùng Bất Giới hòa thượng lập tức được sương trắng bao bọc, cả hai bay lên tận trời.
Nhìn theo hai người rời đi, Vương Khả thở dài một hơi, ánh mắt chuyên chú, rốt cuộc, đợi lát nữa đối mặt với sự phản công của Tứ Đại Liên Hoàng, mình sẽ không vượt qua dễ dàng như đã nói.