Bất Diệt Thần Vương

Chương 1922: Đá bóng




Ác Hoàng muốn trước khi chủ thượng thóata khỏi phong ấn, tiến hành đại thanh tẩy?

- Các ngươi nhìn không ra bọn họ là giả sao? Ta, ta là Vương Khả, ta là tâm phúc của Hoàng Thượng, các ngươi không biết sao? Bọn họ tính là thứ gì chứ? Người bên cạnh ta mới là Hoàng Thượng thật, tuy rằng Ma Tôn bị Đại Ác truy nã, nhưng trong lòng các ngươi không tự hiểu sao? Ma Tôn là tâm phúc của Hoàng Thượng, các ngươi sẽ không hoài nghi chúng ta là giả chứ?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Trong các thần tử của Hoàng Thượng, ta là người trung thành nhất, còn có Ác Thần kiếm ban nãy nữa, mắt các ngươi mù rồi nên không thấy được à? Sẽ không còn hoài nghi chúng ta là giả đấy chứ?

Hoàng tướng quân cũng trừng mắt nói.

Trán Hắc Liên Nhân Hoàng cùng Hồng Liên Nhân Hoàng toát ra từng luồng mồ hôi lạnh, các ngươi nói đều có đạo lý, nhưng mẹ nó, rõ ràng đây là cái bẫy, các ngươi muốn động thủ, vì cái gì không tự mình làm, một hai phải bắt chúng ta động thủ? Này không phải muốn gài bẫy chúng ta một cách trắng trợn táo bạo sao?

- Gài bẫy?

Hồng Liên Nhân Hoàng đột nhiên giật mình.

Chợt, Hồng Liên Nhân Hoàng nhìn về phía Hắc Liên Nhân Hoàng, lặng lẽ truyền âm cho nhau.

“Hai Ác Hoàng này có phải là cố ý hay không?"

Sắc mặt Hồng Liên Nhân Hoàng khó coi nói.

“Cố ý cái gì?"

Hắc Liên Nhân Hoàng khó hiểu truyền âm nói.

-* “Ác Hoàng cố ý để đám người Ma Thập Tam đi, sau đó, Ác Hoàng an bài một người giả chính mình xuất hiện, một thật một giả, là Ác Hoàng cố ý thiết lập, nhằm bức tử chúng ta?"

Hồng Liên Nhân Hoàng truyền âm nói.

Đồng tử Hắc Liên Nhân Hoàng tức khắc co rụt lại, truyền âm nói:

* Không, không thể nào?"

- “Ngươi quên rồi à? Nữ nhi Ác Hoàng bị trộm, Ác Hoàng sớm đã ăn vạ trên người chúng ta, hận chúng ta tận xương, chẳng qua chúng ta còn đang giữ Nhị Phẩm Liên Hoa, cộng thêm lời hứa năm xứa với chủ thượng, nên nàng mới không đụng đến chúng ta. Huống chỉ, mấy năm trước, chúng ta còn tính kế Ác Hoàng, Ác Hoàng không muốn chúng ta chết sao? Ác Hoàng hận không thể cho chúng ta chết không có chỗ chôn. Chính là, một khi chủ - Tê!

HHắc Liên Nhân Hoàng hút ngụm khí lạnh.

-* “Không đúng, có lẽ không phải chúng ta công kích sai, Ác Hoàng sẽ mượn cơ hội xử lý chúng ta, mà là chỉ cần chúng ta động thủ, Ác Hoàng sẽ lấy cớ, dù chúng ta công kích ai, Ác Hoàng cũng sẽ nói đó là nàng! Đây là thủ đoạn của Ác Hoàng!

Nàng muốn mạng của chúng ta!"

Sắc mặt Hồng Liên Nhân Hoàng khó coi truyền âm nói.

- Tê!

Hắc Liên Nhân Hoàng lần thứ hai hút ngụm khí lạnh.

Vương Khả đen mặt:

- Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi đang hút mì sợi à? Tê, tê, tê, làm gì thế? Muốn các ngươi động thủ, vì cớ gì các ngươi không động thủ?

- Hắc Liên Nhân Hoàng? Hồng Liên Nhân Hoàng? Hai người các ngươi mắt đi mày lại, biểu tình không ngừng biến ảo, có phải đang giấu chúng ta đứng đó trộm truyền âm?

Hoàng tướng quân cũng trừng mắt nói.

Hắc Liên Nhân Hoàng, Hồng Liên Nhân Hoàng nhăn mặt nhíu mày. Các ngươi muốn đánh chết chúng ta, chúng ta truyền âm thương lượng một chút đối sách cũng không được?

- Còn chưa động thủ?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Mau giết!

Hoàng tướng quân cũng trừng mắt khiển trách nói.

Hai người không đều không để 'Ác Hoàng giả' bên mình động thủ, rốt cuộc, chính mình cũng không rõ ràng thân phận của Ác Hoàng đối diện, tuy rằng nhất định đối phương là giả, nhố đâu là cục đá cứng, thì khó lòng một chiêu tất sát, thực dễ dàng bại lộ bản thân, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là bức bách Hắc Liên, Hồng Liên Nhân Hoàng động thủ.

Thế nhưng Hắc Liên Nhân Hoàng, Hồng Liên Nhân Hoàng lại bổ não cho nhau, đã hạ quyết tâm có đánh chết cũng không động thủ với Ác Hoàng. Lúc trước thử thì có thể nói là vì đảm bảo an toàn, nhưng hiện tại lại động thủ, đó chính là tìm chết!

- Mau động thủ!

Vương Khả trừng mắt thúc giục.

Hắc Liên Nhân Hoàng, Hồng Liên Nhân Hoàng có bệnh à, sao giống đồ đầu gỗ thế? Trước kia không phải các ngươi rất lợi hại sao?

- Còn chưa động thủ?

Hoàng tướng quân cũng thúc giục.

Hai đại Nhân Hoàng này đang làm cái gì? Chẳng lẽ cũng phát hiện hai Ác Hoàng đều là giả?

Trước sự bất bách hết sức của Vương Khả cùng Hoàng tướng quân, Hắc Liên Nhân Hoàng cùng Hồng Liên Nhân Hoàng liền biết tránh không khỏi, lúc này nếu là không nghe lệnh, lấy sự ác ý của Ác Hoàng cố ý vu oan, thực dễ dàng vu tội chính mình phản bội, cần phải nói gì đó mới được.

Hắc Liên Nhân Hoàng cùng Hồng Liên Nhân Hoàng liếc nhau, chung quy vẫn đang lặng lẽ truyền âm nghĩ đối sách.

- Hừ, Ác Hoàng? Lớn mật cuồng đồ, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, các ngươi là giả, các ngươi tìm chết!

Hắc Liên Nhân Hoàng trừng mắt, bỗng nhiên nổi giận nói với đám người Vương Khả.

Hắc Liên Nhân Hoàng nhìn trúng một một chiêu Ác Thần kiếm lúc trước của Ác Hoàng, khi ấy đã nhận định bọn họ là thật, cho nên vì bảo trì nhân thiết, chỉ có thể đứng về phía Ác Hoàng đến trước.

Hắc Liên Nhân Hoàng làm khó dễ, tức khắc khiến đám người Vương Khả âm thầm hốt hoảng, một cỗ uy hiếp thực lớn bao phủ toàn thân, xong rồi? Lộ tẩy?

Hoàng tướng quân lại vui vẻ trong lòng, thành công!

- Làm càn, Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi nói cái gì? Ác Hoàng bên cạnh Vương Khả mới là thật, Ác Hoàng bên Hoàng tướng quân mới là giả, ngươi muốn tạo phản phải không?

Hồng Liên Nhân Hoàng trừng mắt nổi giận nói.

- Ách?

Hoàng tướng quân đang vui mừng trong lòng, đột nhiên cứng đờ.

Vương Khả bên kia cũng sửng sốt, tình huống gì thế này? Hắc Liên Nhân Hoàng nói chúng ta là giả, Hồng Liên Nhân Hoàng nói chúng ta là thật ? Các ngươi hai đại Nhân Hoàng sao bỗng nhiên bất đồng ý kiến vậy? Này mẹ nó ba bên đang giằng co tốt như vậy, như thế nào biến thành tứ phương tranh bá rồi?

- Hồng Liên Nhân Hoàng, ngươi mắt mù à? Thật hay giả, ngươi đều phân không rõ? Vừa rồi ngươi không thấy kiếm khí của Ác Thần kiếm sao? Đám người Vương Khả mới là giả!

Hắc Liên Nhân Hoàng trừng mắt nói.

- Hắc Liên Nhân Hoàng, mắt ngươi mới bị mù, Vương Khả là tâm phúc của Ác Hoàng, ngươi không biết à?