Bách quan lập tức bái kiếm Khương Bính. Các gia chủ Vương gia dẫn dầu cũng không cần lo lắng. Lễ nhường ngôi thành công.
- Uỳnh!
Vô số công đức xung quanh Khương Bính, ầm vang xông lên trời hóa thành một phiến công đức vân hải to lớn. Trong nháy mắt Khương Bính cảm nhận được ngự ấn trong tay và công đức vân hải trên trời có mối liên hệ. Khương Bính có thể xác nhận, cuối cùng mình cũng trở thành hoàng đế.
Ta là hoàng đế?
- Trẫm Khương Bính, dưới sự chứng kiến của trời đất, tạ ơn Khương Song, tạ ơn toàn dân! Dạ Xoa hoàng triều vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Khương Bính hưng phấn hét lớn.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Vô số âm thành chúc mừng từ bốn phương tám hướng truyền tới, công đức vân hải lập tức truyền tới âm thanh của tất cả dân chúng ở khắp nơi. Toàn bộ hoàng cung đều hừng hực nhiệt huyết.
Nghi thức truyền ngôi chính thức kết thúc.
- Không, không thể nào. Khương Song ngươi gạt ta, ngươi dám gạt tai Bỗng nhiên Vương Hữu Lễ điên cuồng gầm lên.
Vương Hữu Kiếm vô cùng chấp niệm với vị trí hoàng đế? 482 năm trước suýt chút nữa đã trở thành hoàng đế, lại bị Khương Song cướp mất. 482 năm trôi qua chấp niệm càng ngày càng sâu, cũng do có trở ngại lại sự áp chế của Vương đại tiểu thư nên không dám tạo phản. Những Khương Song cũng như bù nhìn, chờ mãi mới đến lúc Khương Song không còn tư cách nữa, đang muốn chiếm lấy. Cuối cùng Vương Khả lại thành đại gia chủ, đoạt quyền thành công, chấp niệm của Vương Hữu Kiếm sụp đổ.
Lúc này Vương Hữu Kiếm muốn điên lên, vị trí hoàng đế càng ngày càng xa? Không, đó là của ta, vốn dĩ là ta, Vương Hữu Kiếm điên cuồng. Thậm chí còn đồng ý với Khương Đệ Nhất lấy lại vị trí hoàng đế. Nhưng thời khắc cuối cùng này Khương Song lại nhường ngôi cho Khương Bính?
Sao không lấy được một vị trí nào cả? Sao có thể?
Vương Hữu Kiếm điên cuồng lao tới Khương Song.
Một màn này bị tất cả mọi người chứng kiến. Vương Hữu Kiếm điên rồi sao? Muốn tạo phản?
- Không, không thể nào. Khương Song, ngươi gạt ta, ngươi dám gạt ta!
Bỗng nhiên Vương Hữu Kiếm điên cuồng gầm lên.
Vương Hữu Kiếm điên cuồn bay thẳng lên phía trên tế đàn mà đánh. Lúc này, Vương Hữu Kiếm giống như là đang nổi cơn điên.
- Vương Hữu Kiếm, ngươi làm càn!
Khương Bính trừng mắt, bước ra một bước.
- Uỳnh!
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, một chưởng của Khương Bính và Vương Hữu Kiếm chạm vào nhau. Trong nháy mắt Vương Hữu Kiếm bị đánh lui.
- Quốc sư, ngươi đang làm gì vậy?
- Hữu Kiếm thúc, ngươi đang làm gì vậy?
- Vương Hữu Kiếm, ngươi làm càn!
Lập tức, bách quan ở xung quanh hô lên, mà đệ tử Vương gia cũng quát tháo nháo lên.
Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ban đầu ai cũng biết Khương Song sẽ nhường ngôi cho Khương Bính sao? Ngươi làm loạn cái gì?
- Vương Hữu Kiếm, ngươi thần kinh cái gì vậy?
Lập tức Vương Hữu Lễ vọt ra.
Vương Khả cũng bay đến bên cạnh, trên mặt đầy vẻ nguy hoặc.
- Khương Song, ngươi nói lúc nhường ngôi, ngươi sẽ nhường ngôi cho ta, ngươi nói sẽ nhường ngôi cho ta!
Vương Hữu Kiếm trừng mắt quát.
- Cái gì?
Một đám đệ tử Vương gia kinh ngạc nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
- Hóa ra hai ngày nay các ngươi đang chuẩn bị âm mưu? Thảo nào không tìm đến ta gây rối?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Hai ngày nay sợ Vương Hữu Kiếm đến kiểm tra gia chủ lệnh, hóa ra là hắn muốn làm chuyện xấu, không rảnh đến vạch trần ta.
- Vương Hữu Kiếm, ngươi nói cái gì hồ đồ vậy. Làm sao Khương Song có thể nhường ngôi cho ngươi?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Đúng vậy, ta đồng ý với ngươi lúc nào? Ta nói với ngươi lúc nào?
Khương Song chợt cười lạnh nói.
- Ngươi không nói với ta, ngươi nói với Tào Hùng. Tào Hùng ở ngay đây, ngươi có dám đối chất với hắn không? Tào Hùng, ngươi ra đấy cho ta, ra đây nói rõ mọi chuyện!
Vương Hữu Kiếm dữ tợn quát.
Vương Hữu Kiếm nhìn về người ở dưới mái hiên cách đó không xa.
Tào Hùng.
— „ái Giờ phút này Tào Hùng cũng sợ ngây người. Khương Song không phải đã đồng ý với ta rồi sao, sao bỗng nhiên lại làm trái? Ta phải giải thích với sư tôn thể nào? Ngươi bỗng nhiên làm loạn, kế hoạch của sư tôn bị hỏng rồi!
Quan trọng hơn là, Vương Hữu Kiếm lại làm bại lộ thân phận của ta làm gì?
Tất cả mọi người đều đang trông đợi. Khương Đệ Nhất thoắt cái đã biến mất không thấy đâu, để Tào Hùng lập tức bại lộ thân phận trước mặt mọi người.
- Tào Hùng?
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
Con mẹ nó, sao ngươi lại tới đây?
- Tào Hùng, ngươi tới nói với Khương Song đi, vì sao hắn lại gạt ta?
Vương Hữu Kiếm kích động nói.
- Tào Hùng, ngươi muốn làm gì? Ta tới kế thừa vị trí hoàng đế Dạ Xoa, ngươi dám tới cản trở?
Khương Bính trừng mắt giận dữ nói.
Tào Hùng này trước kia là trợ thủ đắc lực, là chó săn của mình.
Luôn cho rằng ngươi sẽ trung thành với ta. Không ngờ đến thời khắc quan trọng ngươi lại phản bội ta.
Tào Hùng liếc nhìn Khương Bính, sắc mặt rất khó coi. Hiểu rõ cái chức hình bộ thượng thư của mình ở Đại Thiên chắc chắn không giữ nổi nữa rồi. Không chỉ Khương Song bại lộ thân phận, Thiện Hoàng quyết định cho Khương Bính kế vị. Bản thân lại gây cản trở, chắc chắn bị bại lộ thân phận?
- Khương Song, ngươi đã đồng ý với ta, vì sao cuối cùng lại thành như vậy?
Khương Song buồn bực nhìn về phía Khương Song.
- Đồng ý, ha ha, đồng ý? Tào Hùng, Vương Hữu Kiếm, các ngươi không cần đóng kịch nữa! Ta hận không thể lập tức giết chết các ngươi! Các ngươi lại lôi ta ra đùa nghịch, coi ta là đồ chơi trong tay các ngươi sao?
Bỗng nhiên Khương Song dữ tợn nói.
- Ngươi nói cái gì?
Vương Hữu Kiếm trừng mắt khó hiểu nói.
- Khương Song, không phải chúng ta đã bàn rõ rồi sao? Ta đùa cợt ngươi lúc nào?
Tào Hùng mờ mịt nói.
- Đùa cợt ta lúc nào? Ha ha, ngày đó ở hình bộ đại lao ngươi nói rất hay, muốn ta phối hợp với các ngươi, các ngươi sẽ đốc toàn lực giúp ta. Ha ha, Tào Hùng thật là nực cười! Ta vừa về đến thần đô Dạ Xoa, ngươi đã muốn ta chết, còn muốn ta phối hợp với các ngươi nữa ư?
Khương Song lạnh lùng nói.
- Ta muốn ngươi chết lúc nào?
Tào Hùng trợn mắt nói.
- Lúc nào? Lần này về thần đô Dạ Xoa, ta không nói cho ai biết, chỉ nói cho ngươi. Thế mà ta vừa về đến nơi đã bị đệ tử Vương gia vây chặt truy sát. Vương Hữu Kiếm tự mình dẫn quân đến giết ta.