- Mười vị tướng quân nghe lệnh, từ giờ trổ đi, các ngươi phải nghe lệnh Khương Song, hắn đại biểu cho ý chí của ta!
Trên trời cao tức khắc truyền đến tiếng gào to của Ma Thập Tam.
Nháy mắt, Khương Song trong sạch.
Mà bao lừa gạt nãy giờ của Vương Khả cũng hoàn toàn vô dụng.
- Vương Khả, ngươi gạt chúng ta?
Thập Đại Ma trừng mắt cả giận nói.
- Đừng vô nghĩa với hắn, cùng nhau động thủ giết chết Vương Khải Khương Song trừng mắt chỉ vào Vương Khả quát.
Uông!
Mười người vung đao kiếm chỉ về phía Vương Khả.
- Các ngươi đừng mắc lừa, Khương Song mượn đao giết người, hắn không dám đi lên, hắn muốn để các ngươi chết thay!
Vương Khả trừng mắt nói.
Thập Đại Ma biến sắc mặt.
- Cùng nhau động thủ, đừng sợ, hắn chỉ có một người!
Khương Song quát.
~ Ta cũng đâu phải một người, ta còn có Hàn Băng Thần Trùng Vương, ta còn có Hổ Hoàng ở bên, tự ta cũng từng xử lý phân thân Tử Liên Thánh Sứ đời trước, ta còn có Khương Bính. Các ngươi muốn chết, đi lên thử xem!
Vương Khả gào to.
- Hổ Hoàng? Đó căn bản chính là giả! Là do Trương Chính Đạo biến thành, chắc bây giờ đã chạy không thấy bóng rồi?
Khương Song mỉa mai.
Cũng vào ngay lúc đó, Trương Chính Đạo và Hàn Băng Thần Trùng Vương mới vừa bị Vương Khả đâm bay ngã xuống trên mặt đất, Trương Chính Đạo bị dọa lập tức biến trở về hình người, Vương Khả không ngừng lấy mình làm tấm chắn, mà mình lại mang bộ dáng lão Hổ béo múp, có khi lát nữa sẽ bị bị loạn đao chém chết!
Mà Hàn Băng Thần Trùng Vương bị quăng ngã cú này, bụng đau quặn một trận, bỗng nhiên há to miệng.
- Ọel Hàn Băng Thần Trùng Vương lập tức phun ra một cục tròn tròn đóng băng thật lớn, lập tức rơi xuống cách Vương Khả không xa, chính là Hổ Hoàng đã nuốt vào trước đó.
Giờ phút này Hổ Hoàng bị đóng băng, cả người run lên bần bật, mẹ nó chứ, rốt cuộc mình là cái vận mạng xui xẻo gì, lại bị Hàn Băng Thần Trùng Vương nuốt? Hên quá, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi!
- Hổ Hoàng? Sao hắn lại bị đóng băng?
Một Đại Ma kinh ngạc nói.
- Ta đã nói với các ngươi rồi, đó là giả, là giả! Hổ Hoàng kia là do Trương Chính Đạo biến thành, ta đánh hắn cho các ngươi xem!
Khương Song trừng mắt mắng.
Nói xong, một chưởng ầm ầm đánh về phía Hổ Hoàng còn đang run lên vì lạnh.
Hổ Hoàng mời vừa phục hồi tỉnh thần từ trong rét lạnh, bỗng nhiên thấy một bàn tay thật lớn từ trên trời giáng xuống.
- Tình huống gì đây?
Hổ Hoàng kinh ngạc nhìn bàn tay kia.
Oanh!
Từ khi bị Hàn Băng Thần Trùng Vương nuốt vào đến giờ, Hổ Hoàng chưa từng ngừng giãy giụa.
Tu vi của Hổ Hoàng là Võ Thần cảnh đỉnh, tuy rằng Hàn Băng Thần Trùng Vương không am hiểu chiến đấu, nhưng tu vi của nó cũng không khác gì, điều này cũng dẫn tới, Hổ Hoàng và Hàn Băng Thần Trùng Vương rơi vào thế giằng co, ai cũng không làm gì được ai.
Hổ Hoàng liều mạng giãy giụa, Hàn Băng Thần Trùng Vương liều mạng bao vây đông lạnh, làm Hổ Hoàng có thế nào cũng không ra được. Thời gian càng trôi, Hổ Hoàng càng tuyệt vọng, bản thân sắp xong đời rồi sao? Cớ gì mỗi lần giết Vương Khả đều thảm như vậy, thậm chí lần này còn thảm hại hơn?
Trước đó Hàn Băng Thần Trùng Vương vẫn luôn nằm thẳng, Hổ Hoàng có làm gì cũng không ra được, thẳng đến khi nãy Khương Song đánh một chưởng về phía Vương Khả, Vương Khả văng ra đâm Hàn Băng Thần Trùng Vương ngã lộn nhào một cái, trong nháy mắt đó, Hổ Hoàng tìm được cơ hội, đột nhiên thúc mạnh một cái, rốt cuộc bị Hàn Băng Thần Trùng Vương nhổ ra.
Nhưng, nhổ ra cũng vẫn bị hàn băng phong bế, còn chưa kịp thầm vui vì may mắn, đột nhiên đã thấy một bàn tay từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
- AI Hổ Hoàng hét thảm một tiếng, khối băng quanh thân lập tức nổ vỡ ra, mà thân hình Hổ Hoàng vì quá mức cứng đờ, phản kháng không được, tức khắc bị đánh lún xuống đất, tạo thành hố lớn.
- Nhìn thấy không? Đây là Trương Chính Đạo!
Khương Song kêu lên.
Rống!
Hổ Hoàng đau đớn mau chóng bò lên miệng hố, hắn rống to một tiếng, đột nhiên đâm tới chỗ Khương Song.
Oanh!
- Phốc!
Khương Song đột nhiên bị đâm bay lên trời, hộc ra một ngụm máu tươi.
- Cái gì? Này... sao có thể?
Khương Song hộc máu xong cả kinh kêu lên.
Cách đó không xa, Vương Khả cũng trừng lớn mắt nhìn về phía Hổ Hoàng, từ khi nào Trương Chính Đạo trở nên hung mãnh như vậy?
- Đây không phải là Trương Chính Đạo! Đây... đây rõ ràng là Hổ Hoàng!
Một Đại Ma kêu lên.
- Không có khả năng, không có khả năng, ta nhìn thấy là Trương Chính Đạo, không có khả năng là Hổ Hoàng! Nhất định hắn đã dùng pháp bảo nào đó đánh lén ta, phốc! Đáng chết!
Khương Song hộc ra một ngụm máu loãng, sau đó nhảy lên.
Trong nháy mắt, Khương Song từ trên trời hạ xuống cưỡi ở trên lưng Hổ Hoàng.
Toàn thân Hổ Hoàng vẫn bị đông lạnh như trước, nhưng bị người ta cưỡi ở trên người, mặt mũi để ở đâu?
- Chết cho ta!
Khương Song vỗ một chưởng lên trên đầu Hổ Hoàng.
- Rống!
Hổ Hoàng rống to một tiếng, lập tức phản kích.
Oanh!
Lực lượng khủng bố của cả hai ầm ầm va vào nhau, hình thành khí lãng ngập trời, lập tức hất văng Khương Song ra, hung hăng ngã trên mặt đất.
- Ngươi muốn chết, dám đánh lén ta?
Hổ Hoàng dữ tợn hét lớn.
Khương Song trừng mắt nhìn về phía Hổ Hoàng:
- Này, chuyện này không có khả năng, rõ ràng ta đã thấy, rõ ràng ta đã thấy!
- Vương Khả không gạt chúng ta, là ngươi gạt chúng ta? Khương Song, vì sao ngươi muốn gạt chúng ta?
- Đúng thế, vừa rồi chúng ta chuẩn bị đi rồi, ngươi cứ một hai phải kéo chúng ta lại!
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Một đám Đại Ma trừng mắt nhìn về phía Khương Song, vừa rồi chúng ta đi thì đã không có việc gì, ngươi lại cứ một hai phải kéo chúng ta về. Vương Khả cùng Hổ Hoàng là hảo huynh đệ, sao chúng ta có thể giết Vương Khả? Giết không được Vương Khả, đó không phải có thêm kẻ thù? Chúng ta không phải xui xẻo sao?
Cái tên khùng điên nhà ngươi!
- Câm miệng! Những gì Ma Thập Tam nói ban nãy các ngươi quên hết rồi? Các ngươi phải nghe ta, ta không quan tâm sao lại thế này, các ngươi động thủ cho ta, lập tức động thủ!
Khương Song che ngực lại, trừng mắt quát.
Thập Đại Ma biến sắc mặt, nhưng Ma Thập Tam đã biết mình ở chỗ này, mình có thể làm sao bây giờ? Trốn tránh là giải quyết không được vấn đề, vậy động thủ đi.