Bất Diệt Thần Vương

Chương 1731: Kỳ ngộ Tuyết Ma Sơn




Hiện tại, Tử Liên Thánh Sứ dùng quyền trượng này đến trấn an Hàn Băng Thần Trùng Vương.

Lúc đầu, Hàn Băng Thần Trùng Vương nóng nảy, nghe được âm thanh mê hoặc của Tử Liên Thánh Sứ, còn có quyền trượng đầu thỏ phát ra từng đợt hồng quang tràn vào mi tâm, từ từ yên tĩnh hơn không ít.

- Hàn Băng Thần Trùng Vương, hai mắt của ngươi bị Bạch Liên Nhân Hoàng phong ấn, vì để cho ngươi hoảng hốt trong bóng đêm, vì làm hao mòn ý chí của ngươi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi cõi ra, ta tới cứu ngươi, ta có thể giúp ngươi giải phong ấn, chờ cởi bỏ hai đoá Bạch Liên Hoa trên mắt ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta là ai! Hàn Băng Thần Trùng Vương, ngươi tin tưởng ta không?

Tử Liên Thánh Sứ mong đợi nói.

Lời nói như vậy, Tử Liên Thánh Sứ đã nói rất nhiều lần, bởi vì Hàn Băng Thần Trùng Vương chung quy là trùng loại, tư duy khác với nhân loại, muốn thuyết phục nó, dựa vào nói là không được, hắn nghe không hiểu, phải từ từ thay đổi một cách vô tri vô giác để trong lòng nó tiếp nhận ngươi mới được. Bản thân có được quyền trượng đầu thỏ, có thể trấn an tâm thần nó, để cho nó hiểu và tin tưởng ngươi, lại cố gắng cứu nó.

Bạch Liên Thánh Sứ dựa vào man lực thu phục Hàn Băng Thần Trùng Vương. Bạch Liên Nhân Hoàng muốn làm hao mòn ý chí, thu phục Hàn Băng Thân Trùng Vương. Mà Tử Liên Thánh Sứ lại đánh bài tình cảm, muốn thôi miên Hàn Băng Thần Trùng Vương, để cho đối phương sinh ra cảm giác ở lại vào chính mình.

Giờ phút này, mắt thấy Hàn Băng Thần Trùng Vương từ từ tiếp nhận Tử Liên Thánh Sứ. Có lẽ chỉ chờ thêm nửa tháng là có thể thành công.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu có một thân thể khác phát hiện Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y đánh tới, cho nên hắn sốt ruột.

Hai Võ Thần cảnh đánh tới? Mình làm thế nào?

Nói không chừng phân thân trong Tuyết Ma Điện không thể chống đỡ nổi, nơi này sắp bại lộ?

- Thật đáng chết, rốt cuộc là ai?

Phân thân Tử Liên Thánh Sứ tức giận nói.

- Ông!

Thời khắc này, quyền trượng đầu thỏ trong tay run lên, hiệu quả thôi miên giảm bớt đi nhiều, để Hàn Băng Thần Trùng Vương lúc đầu bị trấn an yên tĩnh giật mình.

- Rống!

Hàn Băng Thần Trùng Vương lập tức gào lên giận dữ.

- Đáng chết, được rồi, chờ đó, chờ ta giải quyết phiền phức bên ngoài đã!

Tử Liên Thánh Sứ tức giận nói.

- Rống!

Hàn Băng Thần Trùng Vương giống như đang liều mạng giãy giụa, đánh thẳng vào lồng giam. Trong thời gian ngắn, nơi đây chấn động không ngừng.

Cho dù Hàn Băng Thần Trùng Vương bị vây trong lồng giam, giãy giụa sinh ra chấn động cực kỳ mạnh mẽ, tiếng nổ rung trời, đất rung núi chuyển, giống như muốn đánh sập toàn bộ ngọn núi vị trí Tuyết Ma Điện.

- Không được, động tĩnh nơi này, không thể để cho bên ngoài phát hiện, trước hết che khuất, tất cả pháp bảo, toàn bộ trấn áp phong tỏa nơi đây!

Tử Liên Thánh Sứ biến sắc.

ầm ầm!

Lập tức, Tử Liên Thánh Sứ lấy ra tất cả pháp bảo bản thân dùng để phong ấn ngăn cách, nhanh chóng phong toả chung quanh lồng giam, thao túng toàn diện, cũng triệu hoán Tử Điện đạo võng tại vị trí Vương Khả tới.

Lòng đất này, bởi vì lần trước đại chiến, xuất hiện vô số kẽ đất, lại là sào huyệt của Hàn Băng Thần Trùng Vương, tự nhiên bốn phương thông suốt, cho nên có rất nhiều đường hầm, Vương Khả cũng bị lôi kéo vào đây.

- Ầm ầm!

Một đoàn pháp bảo lập tức bao phủ chung quanh lồng giam, tử quang lấp lánh, lúc này che khuất chấn động mạnh mẽ quanh lồng giam.

- Hừi Phân thân Tử Liên Thánh Sứ hừ lạnh một tiếng, bay thẳng lên, phóng tới hang động phía trên Tuyết Ma Điện, cùng thân thể khác nghênh chiến đám người Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh.

Mà Vương Khả lại bị pháp bảo dán vào lồng giam.

- Tê, a u, đây là địa phương nào, lạnh quá! Đây là thứ gì ta bị quấn thành xác ướp?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Bạch Liên hoàng triều, hoàng cung, bên trong một gian đại điện!

Hắc Liên Nhân Hoàng hiện tại nhìn nam tử tuấn tú mặc đồ trắng đứng trước mặt, nam tử uống rượu toả ra khói trắng, nhìn về phía Hắc Liên Nhân Hoàng, ra hiệu Hắc Liên Nhân Hoàng cũng thử xem.

- Hàn Băng Quỳnh Tương của ngươi, ta không hưởng thụ nổi, Bạch Liên Nhân Hoàng, vừa rồi ta nói, ngươi rõ chưa?

Hắc Liên Nhân Hoàng trầm giọng hỏi.

- Ngươi an bài Ma Thập Tam đến làm thuyết khách, đi Ác Thần Đô? Ta đã biết!

Bạch Liên Nhân Hoàng bình tĩnh uống một hớp rượu.

- Ngươi biết? Ngươi biết Vạn Niên Cổ không? Ngươi biết cảm thụ của ta ngày đó không?

Hắc Liên Nhân Hoàng siết chặt quả đấm, trong giọng nói mang theo thù hận.

- Ta biết! Cho nên, những năm này, ta chưa từng chống đỡi Ma Thập Tam!

Bạch Liên Nhân Hoàng bình tĩnh nói.

- Cái, cái gì? Ngươi, ngươi đã sớm biết chuyện Vạn Niên Cổ?

Hắc Liên Nhân Hoàng kinh ngạc nói.

Bạch Liên Nhân Hoàng uống một hớp rượu:

- Năm đó, chúng ta ăn chung Vạn Niên Cổ, ngươi không biết sao?

- Ngươi năm đó đã biết? Tại sao ngươi không nói?

Hắc Liên Nhân Hoàng tức giận nói.

- Chủ thượng ở trên, ta nói thế nào? Chỉ cần trung thành với chủ thượng, Vạn Niên Cổ vĩnh viễn sẽ không phát tác, lại có quan hệ gì?

Bạch Liên Nhân Hoàng bình tĩnh nói.

- Ngươi...

Hắc Liên Nhân Hoàng tức giận.

~ Ta hiểu được, những năm qua, ta dẫn đầu ứng phó Ác Hoàng, ngươi cho tới bây giờ không phát biểu ý kiến, ngươi đã sớm biết Ma Thập Tam có thể chế tài chúng ta, ngươi cho tới bây giờ không ngoi đầu lên, là bởi vì ngươi cố ý để chúng ta thăm dò tính nhẫn nại của Ma Thập Tam?

Con ngươi Hắc Liên Nhân Hoàng đột nhiên co rụt lại.

Bạch Liên Nhân Hoàng lại mỉm cười:

- Hắc Liên Nhân Hoàng, đến lúc này, ngươi vẫn còn ghi nhớ những việc này?

- Hừ, ta nói Tử Liên Nhân Hoàng, an bài con của hắn tới làm Bạch Liên Thánh Sứ, để phân quyền của ngươi, ngươi hoàn toàn không quan tâm, thì ra, ngươi mới là kẻ giấu sâu nhất!

Hắc Liên Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

- Giấu? Có lẽ vậy! Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi còn có gì muốn nói không?

Bạch Liên Nhân Hoàng cười nói.

- Hừ, Ma Thập Tam bàn giao, ta đã nói, không có gì tốt để nói với ngươi!

Hắc Liên Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

- Vậy được, ta cũng sẽ không tiễn, chờ ít ngày nữa, ta sẽ đi Ác Thần Đô, thay ta vấn an Ma Thập Tam!

Bạch Liên Nhân Hoàng bình tĩnh nói.

- Ngươi.... ngươi cam nguyện bị Vạn Niên Cổ thao túng? Hừi Hắc Liên Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, dậm chân xông lên trời, rời khỏi hoàng cung Bạch Liên hoàng triều.