Bất Diệt Thần Vương

Chương 1729: Lửa giận của Tử Bất Phàm




Nhiếp Thanh Thanh nói ra.

- Bạch Liên Nhân Hoàng, tự mình đi Tuyết Ma Sơn bố trí trận pháp, không cho bất cứ kẻ nào tới gần? Chẳng lẽ, Tuyết Ma Sơn còn có bảo bối khác?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ta không biết, Bạch Liên Nhân Hoàng trước khi đi chỉ nói một câu, trước khi có Bạch Liên Thánh Sứ mới, bất cứ kẻ nào cũng không được vào Tuyết Ma Sơn, chỉ có Bạch Liên Thánh Sứ mới có tư cách đó, sau đó, hắn liền đi!

Nhiếp Thanh Thanh nói ra.

- Tuyết Ma Sơn khẳng định còn có bảo bối khác, bằng không, Bạch Liên Nhân Hoàng bệnh thần kinh sẽ bố trí trận pháp?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Việc này có quan hệ gì với Tử Liên Thánh Sứ?

Tử Bất Phàm trầm giọng nói.

- Có Tuyết Ma Sứ tìm tới dựa vào ta, muốn làm thủ hạ của ta, nàng nói cho ta biết, có một ngày, nàng thấy có người len lén lẻn vào đại trận, len lén lền vào khu vực Tuyết Ma Sơn, thủ hạ kia nói, hắn thấy người đó là Tử Liên Thánh Sứt Nhiếp Thanh Thanh nói ra.

- Tử Liên Thánh Sứ?

Vương Khả con ngươi co rụt lại.

- Không sai, chính là Tử Liên Thánh Sứ, không biết là bản thể của hắn hay là phân thân, dù sao, có thân thể Tử Liên Thánh Sứ tiến nhập Tuyết Ma Sơn, hơn nữa vẫn ở bên trong, không có đi ra!

Nhiếp Thanh Thanh nói ra.

Đám người trong đại điện nhìn sang hai bên.

- Lúc trước, Bạch Liên Thánh Sứ trước khi chết chạy trốn hướng về Tử Liên hoàng triều, bởi vì Tử Liên Nhân Hoàng là phụ thân của hắn, ta cho rằng hắn đi cầu cứu Tử Liên Nhân Hoàng, thế nhưng mà, ngươi lần này nói, ta mới nhớ, lúc trước tới cứu viện Bạch Liên Thánh Sứ chính là Tử Liên Thánh Sứ, nói rõ hai người này quan hệ vô cùng chặt chẽ, Bạch Liên Thánh Sứ có bảo vật gì lưu tại Tuyết Ma Sơn, có lẽ Tử Liên Thánh Sứ biết rõ, cho nên, hắn sẽ chui vào Tuyết Ma Sơn tìm kiếm, chỉ sợ Bạch Liên Nhân Hoàng cũng biết rõ bảo vật gì, cho nên thiết trí một tầng trận pháp phong ấn, không cho người khác đi vào, nhưng, bọn họ còn không được đến?

Vương Khả suy nghĩ.

- Trên Tuyết Ma Sơn, có một Tử Liên Thánh Sứ?

Tử Bất Phàm chợt xiết chặt nắm đấm.

- Ta đã bảo thuộc hạ nhìn chằm chằm việc này, nàng vẫn không có báo tin cho ta, nói rõ, Tử Liên Thánh Sứ vẫn còn ở Tuyết Ma Sơn!

Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.

- Ta đi bắt lấy hắn, ta muốn giết hắn, ta muốn ép hỏi Tử Liên Thánh Sứ khác ở nơi nào!

Tử Bất Phàm lập tức muốn rời khỏi.

- Chờ một chút, ngươi mới vừa vào Võ Thần cảnh, vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao?

Chu Hồng Y trợn mắt nói.

- Ta không quản được nhiều như vậy, ta hiện tại sẽ đi! Dù sao, ngươi cũng không quản chết sống của ta. Chuyện của chính ta, bản thân ta quyết định!

Tử Bất Phàm đỏ mắt nhìn về phía Chu Hồng Y.

Chu Hồng Y:...

Chu Hồng Y sốt ruột, việc này khiến ta làm sao tỏ thái độ bây giờ? Thanh nhi còn ở bên cạnh đấy! Ta nói việc này thế nào?

Nóng nảy, Chu Hồng Y nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả trợn mắt với Chu Hồng Y, vừa rồi ném nồi cho ta rất đẹp, bây giờ muốn ta tới? Thật không phải thứ gì!

- Lão Tử, ngươi đừng xúc động, chúng ta cùng đi, bắt sống Tử Liên Thánh Sứt Vương Khả vẫn đứng ra nói.

Chu Hồng Y nhìn thấy Vương Khả mở miệng, thở dài, mặc dù Vương Khả nói chuyện làm người khác tức giận, nhưng, thời khắc mấu chốt vẫn không tính như xe bị tuột xích.

- Các ngươi cũng đi? Ngươi không phải muốn khai trương sản nghiệp viên Thần Vương?

Tử Bất Phàm nhìn về phía Vương Khả.

- Tới kịp, Tử Liên Thánh Sứ không phải một thân thể, hắn có bệnh tâm thần, không biết có mấy cái phân thân, ngươi đi một mình khẳng định không được, ta, lão Chu, lão Nhiếp cùng đi, lão Nhiếp quen thuộc nơi đó, có thể chỉ đường giúp chúng ta!

Vương Khả kiên trì nói.

- Không sai, chúng ta cùng đi!

Chu Hồng Y lập tức mở miệng nói.

Cùng đi, mặc dù kích thích một chút, nhưng cuối cùng sẽ không xảy ra nhiễu loạn, bình dấm chua trong nhà cũng không bão nổi.

Bản thân lại có thể đến giúp Tử Bất Phàm, nhất cử lưỡng tiện.

- Cùng đi chứ! Nhiếp Thanh Thanh gật đầu một cái.

Ánh mắt Tử Bất Phàm phức tạp nhìn ba người, cắn môi một cái, gật đầu.

Nhóm bốn người lặng lẽ rời khỏi Ác Thần Đô, thẳng đến Tuyết Ma Sơn.

Tuyết Ma Sơn!

Vương Khả, Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm lần thứ hai đến đây.

Tử Bất Phàm mặc dù lần đầu tiên đến, nhưng, ba người Vương Khả đã không phải lần đầu tiên, lần trước đến, ba người thực lực quá yếu, chỉ có thể dụng kế lẫn vào Tuyết Ma Sơn, bây giờ, ba người sớm đã xưa đâu bằng nay!

Tuyết Ma Sơn hiện tạ bị vô số sương mù bao phủ, thấy không rõ Tuyết Ma Sơn có cái gì.

Đám người Vương Khả đứng bên ngoài biên giới hải đảo. Đứng bên cạnh còn có một Tuyết Ma Sứ.

- Thánh sứ, sương mù bao quanh Tuyết Ma Sơn chính là đại trận phong ấn do Bạch Liên Nhân Hoàng lưu lại lúc trước, chúng ta không cách nào tới gần!

Tuyết Ma Sứ cung kính nói.

- Tử Liên Thánh Sứ đi vào từ chỗ nào?

Nhiếp Thanh Thanh hỏi.

- Từ nơi này, chui vào một khe hở đáy biển, cứ đi sẽ thấy có hang động dưới đáy biển, có thể thông hướng tới một cái giếng bỏ hoang trên đảo, nhưng, miệng giếng có Tử Liên Thánh Sứ lưu lại pháp bảo, ta không dám đi vào, sợ đánh rắn động cỏ!

Tuyết Ma Sứ cung kính nói.

- Tốt, ngươi bảo vệ bên ngoài, đừng để người tới gần!

Nhiếp Thanh Thanh phân phó.

- Vâng, thánh sứt Tuyết Ma Sứ cung kính nói.

Bốn người nhìn nhau một cái, lập tức dậm chân chui vào đáy biển.

Rất nhanh, đã nhìn thấy khe hở dưới đáy biển mà Tuyết Ma Sứ nói tới, theo khe hở bay thẳng vào hang động đáy biển, không bao lâu, đã nhìn thấy một cái miệng giếng.

- Ôi chao, lại là thật? Tử Liên Thánh Sứ, trước kia khẳng định thường xuyên lặng lẽ chui vào Tuyết Ma Sơn, lại có mật đạo này?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Có dấu vết do nhân công đục đẽo, hơn nữa, xem ra đã đào từ rất nhiều năm!

Chu Hồng Y nói ra.

- Khó trách những năm này, miệng giếng này đều không có nước ngọt, chỉ là nước biển, thì ra là như vậy thết Nhiếp Thanh Thanh cũng kinh ngạc nói.

- Đi nhanh đi!

Tử Bất Phàm vẫn bực bội như cũ.

Một nhóm bốn người nhanh chóng chui vào miệng giếng.

Vừa đến miệng giếng, đã thấy một tấm lưới màu tím bao phủ miệng giếng, giống như hình thành một cái kết giới ngăn cản người khác đi vào.