Bất Diệt Thần Vương

Chương 1722: Ma Tôn phản quốc




- Ta muốn hỏi, liệu ngươi có thể tiêu trừ khống chế của Ác Hoàng với ta?

Ma Tôn trầm giọng hỏi.

- Nhị Phẩm Tử Liên, không, nó có thể dung hợp với những đóa Liên Hoa pháp bảo khác tạo thành Cửu Phẩm Kim Liên. Cửu Phẩm Kim Liên là hiện thân của Phật tổ, người khác không khống chế được, nhưng ngươi thì khác, thứ ngươi tu luyện chính là Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn, đây là công pháp của Như Lai Phật Tổ, dùng phương pháp của Như Lai để khống chế Như Lai thì có gì khó? Cửu Phẩm Kim Liên sẽ vì công pháp của ngươi mà sinh, cho nên ngươi sẽ càng cường đại chứ không bị quản chết Đại Quang Minh Bồ Tát nói.

- Ác Hoàng kia...

- Muốn dung hợp Nhị Phẩm Tử Liên nhất định phải có tu vi đăng Tiên cảnh mới được, ngươi vẫn còn thiếu một chút, cho nên lần này cần mượn dùng lực lượng của Ác Hoàng, còn ấn ký khống chế mà nàng lưu lại trên người ngươi, lại càng không tính là cái gì, Cửu Phẩm Kim Liên có thể tự chủ tiêu trừ ấn ký của nàng.

Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Ma Tôn thở phào nhẹ nhõm.

- Thế nhưng ngươi nói Ác Hoàng đã từng cho ngươi ăn qua một viên Kim Đan, dùng để khống chế ngươi, vậy mà ta lại chẳng thấy nó trong cơ thể ngươi.

Đại Quang Minh Bồ Tát nghi hoặc.

- Ý ngươi là Kim Đan cổ độc kia đã biến mất?

Ma Tôn hiếu kì hỏi.

- Biến mất? Không quá khả năng! Chỉ là càng thêm cao cấp, thế cho nên ngươi và ta mới không phát hiện được. Điều ta lo lắng nhất chính là, liệu Kim Đan cổ độc kia có thể là Vạn Niên Cổ trong truyền thuyết hay không, nếu thật sự là nó, đấy mới gọi là nguy hiểm.

Đại Quang Minh Bồ Tát ngưng trọng nói.

- Vạn Niên Cổ?

Ma Tôn tò mò.

Lúc hai người đang trao đổi với nhau, đột nhiên một luồng khí xông thẳng đến, nhằm ngay vào Ma Tôn.

Ma Tôn biến sắc mặt, lập tức đánh qua một chưởng.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, hư không dấy lên một cơn lốc dữ, Ma Tôn tức khắc lui hẫn ra sau, kinh ngạc nhìn thân ảnh áo đen chợt xuất hiện trước mặt mình.

- Hắc Liên Nhân Hoàng?

Đồng tử Ma Tôn co rụt lại.

- Hắc Liên Thánh Sứ, ngươi chạy cái gì thế? Xem ra Nhị Phẩm Tử Liên thật sự ở trên người ngươi?

Hắc Liên Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

Ma Tôn nhìn qua không gian vô tận phía sau, híp mắt nói:

- Sao ngươi lại tìm được ta?

Bản thân hành tấu đã vô cùng bí ẩn, không có khả năng bị người phát hiện, sao Hắc Liên Nhân Hoàng có thể đuổi theo chứ?

- Ngươi không biết sao? Bốn đóa Nhị Phẩm Liên Hoa có liên kết với nhau! Không phải giờ ngươi mới biết điều đó đấy chứ?

Hắc Liên Nhân Hoàng cười lạnh nói.

- Cái gì?

Ma Tôn trầm giọng nói.

Ma Tôn lật tay lại, trong lòng bàn tay liền xuất hiện Nhất Phẩm Hắc Liên của mình, nàng nhìn thấy phía trên Nhất Phẩm Hắc Liên nở rộ một tia hắc quang, hắc quang lóng lánh, chuyển động cùng tần suất với Nhị Phẩm Hắc Liên trong tay Hắc Liên Nhân Hoàng.

- Là Nhất Phẩm Hắc Liên này của ta đã để lộ vị trí?

Ma Tôn lạnh lùng nói.

- Đúng thế, nếu ngươi không có Nhị Phẩm Tử Liên trong người, trẫm còn không phát hiện được ngươi, nhưng Nhị Phẩm Tử Liên lại cùng tương hỗ với Nhất Phẩm Hắc Liên, khiến Nhất Phẩm Hắc Liên hình thành ánh sáng đặc thù, bị Nhị Phẩm Hắc Liên của trẫm tỏa định, bởi thế trẫm mới tìm ra ngươi! Bây giờ mới được bao lâu chứ, vậy mà ngươi đã chạy được tới nơi này, thật khiến trẫm đuổi theo rất cực khổ.

Hắc Liên Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

Ma Tôn híp mắt nhìn Hắc Liên Nhân Hoàng, hỏi:

- Hiện tại ngươi muốn thế nào?

- Không có gì, ngươi cầm Nhị Phẩm Tử Liên, mau cùng trẫm trở về, nếu không đừng trách trẫm không khách khí! Không, ngươi không cản trở về đâu, lúc này trẫm sẽ khiến ngươi bỏ mạng ở đây! Lúc trước để ngươi chạy thoát, xem lần này ngươi chạy đi đâu.

Hắc Liên Nhân Hoàng cười nói, sau đó vung tay lên.

Oanh!

Hư không như bị sương mù dày đặc bao phủ, bên trong sương mù xuất hiện vô số bộ cốt khô, trong đó bốn bộ lớn nhất lao thẳng về phía Ma Tôn.

- Lúc trước? Ngươi bức bản tôn phải để lại một ngón tay mới thoát được, hiện tại ngươi không có cơ hội đó đâu!

Ma Tôn lạnh giọng nói.

- Hừ, tới!

Ma Tôn cười lạnh.

Ma Tôn không màng đến cốt khô đầy rẫy, chỉ xông thẳng tới chỗ Hắc Liên Nhân Hoàng.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, cuồng phong gào thét, hai đại tuyệt thế cường giả chiến đấu hung mãnh trên một vùng biển rộng mênh mông.

Trong Ác Thần điện.

Ma Thập Tam khuyến khích Ác Hoàng đi đoạt Thiện Thần kiếm của Thiện Hoàng, lại bị Vương Khả vu oan cho một trận, cuối cùng then quá thành giận muốn động thủ, lại bị một ánh mắt của Ác Hoàng ngăn lại.

- Ma Thập Tam, Ác Thần điện của trẫm là nơi ngươi quát tháo sao?

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Sắc mặt Ma Thập Tam cực kỳ khó coi, hắn nhìn Vương Khả cứ liên tục gây phiền toái cho mình cách đó không xa, chỉ hận không thể xé sống đối phương, nhưng lúc này vì để thuyết phục Ác Hoàng, rốt cuộc phải đành nhịn xuống.

- Vương Khả nói đâu có sai, năng lực ngươi lớn như vậy, có thể khiến Tứ Liên Nhân Hoàng đều nghe theo ngươi, vậy sao ngươi không tự mình đi đoạt đi?

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Ma Thập Tam cười khổ nỏi:

- Hoàng Thượng, vừa rồi là thần lỗ mãng, nhưng thần cũng là nóng vội cho an nguy của chủ thượng mà thôi. Thiện Hoàng kia muốn mưu hại chủ thượng! Chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả hay sao?

Ác Hoàng ôm tã lót im lặng một hồi.

- Hoàng Thượng, thần biết ngài muốn chủ thượng thoát khốn, so với ai khác đều muốn hơn, mấy năm nay, quả thực Tứ Liên Nhân Hoàng làm việc có hơi quá đáng, khiến Hoàng Thượng ngài khó xử, nhưng chỉ cần chủ thượng thoát khốn, Hoàng Thượng có thể thỉnh chủ thượng xử lý bọn họ!

Ma Thập Tam trịnh trọng nói.

Ác Hoàng như có điều suy nghĩ.

- Thiện Thần kiếm dễ đọat vậy sao?

Ánh mắt Ác Hoàng trở nên phức tạp.

- Năm đó khẳng định khó, nhưng, hiện giờ đã có khả năng, thần có điều bố trí, chỉ chờ Hoàng Thượng gật đầu!

Ma Thập Tam cung kính nói.

- Hừ, Tứ Liên Nhân Hoàng nghe ngươi? Muốn trẫm giúp ngươi?

Ngươi tìm nữ nhi trẫm về trước đi đã!

Ác Hoàng chợt trở nên hung hãn.

- Hoàng Thượng, thần vẫn luôn điều tra việc này, nhưng quả thực không phải do Tứ Liên Nhân Hoàng trộm! Năm đó bọn họ cũng không rõ ràng lắm, việc này thật sự không có biện pháp. Hoàng Thượng, chỉ cần ngài nguyện ý ra tay, bất kì điều kiện nào khác cũng được!