Khi khe hẹp tách ra, càng tách càng lớn, càng tách càng lớn, thời gian dần trôi qua, lộ ra một con mắt thật lớn, một con mắt lớn ngàn trượng.
Con ngươi là màu đen kịt, trong đen kịt lộ ra từng tia ngân quang. Mang theo một cỗ dữ tợn, xem kỹ tất cả phía dưới.
- Thiên đạo chi nhãn? Là thiên đạo chi nhãn?
Hổ Hoàng hoảng sợ kêu lên.
- Thiên đạo chỉ nhãn? Thiên đạo tại thượng, tại hạ luôn cẩn trọng, tại hạ không có quan hệ gì với Minh Vương, tại hạ bị hắn đả thương nặng, thiên đạo, Tử Liên hoàng triều, vĩnh viễn trung với thiên đạo!
Tử Liên Nhân Hoàng cũng hoảng sợ hô lên.
Giờ khắc này, Vương Khả dưới Hoàng Tuyền hải mở to mắt nhìn.
- Đây là mắt của lão thiên? Cái gọi là lão thiên có mắt là thật?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Thiên đạo chỉ nhãn? Ta nghe mẫu thân nói qua, thiên đạo chỉ nhãn mở, đại biểu Thiên Đạo toàn lực chú ý, mỗi lần thiên đạo chỉ nhãn mở ra, chắc chắn có một trận chiến hủy diệt kinh thiên!
Ú Nguyệt nói ra.
- Thiên đạo chi nhãn?
Vương Khả cũng kinh ngạc nói.
Lại nhìn thấy, thiên đạo chỉ nhãn mở ra, trong ánh mắt lộ ra lạnh như băng xem thường tất cả, nhìn chằm chằm vào Minh Vương.
- Quỷ Đế? Ý thức của ngươi còn không có diệt?
Trong thiên địa, truyền ra giọng nói uy nghiêm, lại là thiên đạo mắt xem kỹ.
- A, Thi Đế là đồ hèn nhát, thần phục ngươi nên giết ta, nghe lệnh của ngươi, móc nguyên thần chỉ tâm của ta, đem ý thức của ta phong ấn trong đó, để cho ta chịu nỗi khổ vạn kiếp! Vạn kiếp nỗi khổ? Ta không sợ! Chỉ cần ta không diệt thì có cơ hội, lần này là ngoài ý muốn, bị ngươi phát hiện, vậy thì như thế nào?
Cùng lắm thì chết một lần nữa, Ma Vương, hôm nay ta sẽ đâm mù thiên đạo chi nhãn của ngươi, hôm nay ta sẽ trảm Ma Vương, nhận lấy cái chết!
Minh Vương hét lớn một tiếng.
Trong tiếng hét lớn, Quỷ Thần Kiếm trong tay bỗng nhiên chém về phía thiên nhãn.
- Trảm!
Một đạo tử quang chói mắt đâm rách bầu trời, Quỷ Thần Kiếm cương hoá thành ngàn trượng, bốn phía nương theo quỷ vật vô tận gào thét, bay thẳng về phía con ngươi thiên đạo chỉ nhãn.
- Ngươi đã quên rồi sao?
Thiên đạo chi nhãn lạnh lùng nói.
Lại nhìn thấy, trước mặt thiên đạo chỉ nhãn, bỗng nhiên ngưng tụ ra một cự nhân trăm trượng, một kiếm bay thẳng xuống, Minh Vương xuất ra một kiếm.
- Oanh] Giống như thiên địa đại va chạm, hai thanh kiếm cương toả ra phong bạo bao phủ bốn phương tám hướng, một kiếm của Minh Vương bị cản lại.
Vào lúc này, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, lại nhìn thấy, Minh Vương bị ngăn cản, đó là một Minh Vương khác, trên đỉnh đầu Minh Vương có một nữ tử áo tím đang đứng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía dưới Minh Vương.
- Ngươi!
Minh Vương kinh hãi nói.
- Nhận ra? Đó là thi thể của ngươi, bây giờ là khôi lỗi của ta, ngươi biết, nàng đều biết, ngươi có, nàng đều có, ngay cả chuôi kiếm trong tay ngươi, ta cũng ban thưởng cho nàng một thanh như vậy, đây chính là ngươi thời kỳ toàn thịnh! Hiện tại, chỉ nghe lệnh của ta! Đối phó ngươi, quá dễ dàng!
Thiên đạo chỉ nhãn trầm giọng nói.
- Ta? Thi thể của ta? Ngươi luyện hóa thi thể của ta? Đem thi thể của ta luyện thành khôi lỗi thần binh? Ngươi...
Minh Vương kinh hãi nói.
- Binh khí như thế, ta cũng không chỉ một kiện, nhưng mà, một là đủ rồi! Không nên chống cự, tỉnh cầu này, ai cũng chống cự được ta. Chờ ta triệt để luyện thiên đạo cho bản thân, như vậy thế gian sẽ không có địch thủ, các ngươi đều là của ta!
Thiên đạo chỉ nhãn trầm giọng nói.
- Không, không, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!
Minh Vương sợ hãi rống nói.
- Ngươi không cho ta như ý? Vô dụng, ai cũng vô dụng! Ngươi bây giờ chỉ là một trái tim, chỉ là một đám lực lượng tán loạn, ngươi có thể làm được cái gì? Ngay cả trượng phu của ngươi Thi Đế, đều nghe ta, đều nghe ta đi giết ngươi, ngươi còn có cái gì?
Lần này, ngươi nhiễu loạn ta ngủ say, nhiễu loạn ta tế luyện thiên đạo, đã trì hoãn không ít thời gian của ta, nên kết thúc!
Thiên đạo chi nhãn lạnh lùng nói.
Lại nhìn thấy, thiên đạo chỉ nhãn thả ra Minh Vương giống như nhận chỉ lệnh, khẽ run lên, nữ tử trên đỉnh đầu chậm rãi dung nhập vào trong người Minh Vương mới.
Trường kiếm trong tay vừa ra, chém vào Minh Vương phía dưới!
- Oanh!
Hai Minh Vương lập tức đại chiến với nhau, trong lúc nhất thời, hai người ngưng tụ ra Hoàng Tuyền hải càng lớn va chạm với nhau, vô số quỷ vật xung kích lẫn nhau, Minh Vương đại chiến Minh Vương hết sức hung mãnh. Thi thể khôi lỗi và ý thức nguyên thần của một người chiến đấu lẫn nhau, lập tức đánh núi lỗ đất nứt, Hoàng Tuyền hải lao nhanh.
Bầu trời, thiên đạo chỉ nhãn lạnh lùng nhìn tất cả, giống như đang thưởng thức một vở kịch.
Tứ phương phiên giang đảo hải, Hổ Hoàng, Tử Liên Nhân Hoàng cũng bị ném qua ném lại trong va chạm, lần lượt bị kiếm khí bắn ra bốn phía, cũng làm cho hai người sức cùng lực kiệt, tổn thương chồng chất, vô cùng không thê thảm.
Chỉ có Vương Khả, U Nguyệt, hiện tại co quắp ở phía dưới, thật giống như bị một dòng nước Hoàng Tuyền hải bảo hộ bên trong, coi như an toàn.
Nhưng nhìn đại chiến kinh thế như vậy, hai người đã sớm ngây ngốc.
- Minh Vương là nữ? Kêu cái gì Quỷ Đế? Nàng ngày xưa muốn trảm sát thiên đạo? Nàng, nàng làm sao lại có ý nghĩ này? Kết quả bị thiên đạo giết, moi tìm ra phong ấn ý thức, để cho nàng chìm trong thống khổ hối hận? Sau đó thi thể của nàng lại bị thiên đạo luyện thành Khôi Lỗi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Quỷ Đế? Quỷ Đế?
Sắc mặt U Nguyệt vô cùng phức tạp.
- Thế nào? Ngươi nghe qua cái tên này?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta trước kia nghe mẫu thân đề cập qua một lần, mẫu thân ta xưa nay sẽ không xách thân thế của nàng, nhưng, có một lần mẫu thân ngủ thiếp đi, nói mớ, ta nghe được mẫu thân nói qua, mẫu thân nói mớ hô hào 'Mụ mụ, ta không muốn ngươi làm Quỷ Đế, mụ mụ, ta muốn ngươi có thể trở về!, mẫu thân lúc ấy nói mớ, trong mắt còn rơi lệ!
Ủ Nguyệt nhớ lại nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ý của ngươi là, Minh Vương là bà ngoại của ngươi?
- Ta cũng không biết, ta mỗi lần hỏi mẫu thân, mẫu thân cũng không chịu nói!
U Nguyệt lắc đầu.
~ Ta phỏng đoán, hẳn là thế, bằng không, ý thức của Quỷ Đế, vì sao dùng Hoàng Tuyền hải bảo hộ ngươi ta?