Một đạo kiếm quang soi sáng thiên địa, kiếm cương dài trăm trượng xông thẳng lên trời, đuổi giết về phía Tử Liên Nhân Hoàng.
Tren trời truyền đến tiếng vang lớn, hai đại cường giả tuyệt thế bắt đầu giao thủ.
Thiện Hoàng chậm rãi thu tay lại, hiển nhiên, nhi tử đã muốn ra tay thì phải cho nó chút mặt mũi, mặc kệ kết quả có thế nào, cũng không thể ở trước mặt người ngoài khiến người trong nhà mất mặt.
- Hừi Thiện Hoàng hừ lạnh.
ầm ầm ầm!
Trên trời, Tử Liên Nhân Hoàng, Khương Đệ Nhất giao chiến kịch liệt, càng đánh càng xa.
- Hổ Hoàng, ngươi là kẻ lừa đảo khốn kiếp! Lần sau mà để trẫm bắt được, trẫm nhất định khiến ngươi phải chết! Thứ lừa đảo nhà ngươi!
Chân trời xa xa truyền đến tiếng mắng chửi của Tử Liên Nhân Hoàng.
Hổ Hoàng sắc mặt cứng đờ, không liên quan đến ta mà, sao ngươi cứ mắng chửi ta chứ? Ta cũng là người bị hại! Vương Khả khốn kiếp chuyên lừa người, lại khiến ta vô cớ có thêm một kẻ thù là Nhân Hoàng? Cút mẹ ngươi đi!
- Hổ Hoàng, dường như đại lễ của ngươi có hơi đặc biệt?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía xa.
Ta chỉ muốn bòn ngươi ít tiền, sao ngươi còn khiến ta bất ngờ quá vậy?
Hổ Hoàng đen mặt nhìn Vương Khả, giờ phút này hắn chỉ biết hầm hừ chứ chẳng nói được gì.
ầm ầm ảm!
Mọi người lập tức nhìn lên không trung, tiếng nổ vang liên tiếp, thì ra Tử Liên Thánh Sứ kia đã bị nhốt trong một cái lồng giam trong suốt, hắn đang liêu mạng tấn công lồng giam.
Giờ khắc này, Vương Khả, Hổ Hoàng và đám Nhân Hoàng cũng đã hiểu rõ thực lực khủng bố của Thiện Hoàng, Tử Liên Thánh Sứ kia chính là Võ Thần cảnh tuyệt thế cường giả, mà ở trước mặt Thiện Hoàng lại chịu không nổi một đòn! Không, ngay cả một đòn cũng không, vì Thiện Hoàng thậm chí còn chưa động thủ, mới chỉ dùng ý niệm thoáng qua đã vây khốn Tử Liên Thánh Sứt - Không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi cũng giống như Tử Liên Nhân Hoàng, có thể phá vỡ tường thủy tỉnh của trẫm? Thật đúng là buồn cười!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
ầm ầm ầm!
Liên nhìn thấy lỏng giam thủy tinh kia đang nhanh chóng thu nhỏ lại, dân dần, Tử Liên Thánh Sứ không động đậy được nữa, thân hình bị đè ép đến hơi biến dạng.
- AI Tử Liên Thánh Sứ đau đớn gào thảm.
Hiển nhiên, Tử Liên Thánh Sứ sắp toi mạng.
- Thiện Hoàng, liệu có thể giao Tử Liên Thánh Sứ cho ta xử lý?
Diêm La Nhân Hoàng bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hử?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diêm La Nhân Hoàng.
- Giao giới giữa Tử Liên hoàng triều với Diêm La hoàng triều ta nằm ở phía Đông Trung Thần Châu, Tử Liên Thánh Sứ này còn có chỗ hữu dụng với ta, còn thỉnh Thiện Hoàng thành toàn cho.
Diêm La Nhân Hoàng trịnh trọng nói.
Thiện Hoàng híp mắt nhìn Diêm La Nhân Hoàng, trầm ngâm một lát mới cười nói:
- Được, vậy tặng cho Diêm La Nhân Hoàng.
- Tạ Thiện Hoàng.
Diêm La Nhân Hoàng hơi hơi thi lễ.
Oanh!
Trên trời phát ra tiếng vang lớn, tường thủy tinh của Thiện Hoàng như bị đè ép, lập tức nổ tung, có vẻ Tử Liên Thánh Sứ đã bị va chạm đâu đó, thân hình ngã oặt ra sau chết ngất, từ trên trời cao rơi xuống.
- Hô!
Diêm La Nhân Hoàng vung tay đưa Tử Liên Thánh Sứ bay đến ^ gần đó, sau đó lập tức hạ cấm chế lên toàn thân Tử Liên Thánh Sứ đã chết ngất, khiến hắn dù có tỉnh lại cũng bị phong ấn tu vi.
- Người tới!
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
Hai nam tử từ trong đám người đi ra, cung kính bái lễ:
- Hoàng Thượng!
- Mang Tử Liên Thánh Sứ về Thiên Sư Điện, giao cho Hoàng thiên sư xử lý!
Diêm La Nhân Hoàng phân phó.
- Vâng!
Hai gã nam tử ứng tiếng, sau đó lập tức mang Tử Liên Thánh Sứ đi.
Vương Khả mờ mịt nhìn hai người đột ngột xuất hiện kia, kinh ngạc nói:
- Diêm La Nhân Hoàng, ngài còn an bài nằm vùng ở chỗ này của ta sao?
Diêm La Nhân Hoàng nhìn Vương Khả, lại không hề giải thích.
Sắp xếp nằm vùng là hành động cực kỳ bình thường của các đại hoàng triều, mà nơi này của ngươi lại không phải thủ vệ nghiêm ngặt, chỉ là một cửa hàng, có mấy thám tử ở đây cũng hết sức bình thường!
- Được rồi, Vương Khả, hành động của ngươi lúc nào bắt đầu?
Trẫm không có nhiều thời gian ở đây với ngươi đâu.
Thiện Hoàng nói.
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, các vị Nhân Hoàng, tầng cao nhất của cao ốc TThần Vương dành cho các vị ngồi xem lễ, kế tiếp cứ nhìn ta là được. Đương nhiên, nếu các vị Nhân Hoàng muốn tham gia phần cắt băng khánh thành cũng không sao!
Vương Khả nhìn đám Nhân Hoàng nói.
Thiện Hoàng đen mặt nhìn Vương Khả, cắt băng? Ngươi đúng là chưa chết tâm!
- Hừi Thiện Hoàng lại hừ lạnh, sau đó đi lên tầng cao nhất của cao ốc Thần Vương, Tây Môn Thuận Thủy đi sát theo hắn.
Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, lại không quan tâm tới Vương Khả, chúng ta là nể mặt Thiện Hoàng mới tới đây chứ đâu phải nể mặt ngươi? Cắt băng? Giỡn chơi kiểu gì thế?
Sau đó một đám Nhân Hoàng đi theo Thiện Hoàng lên tầng cao nhất.
- Trương Chính Đạo, ngươi đi chuẩn bị long ở cho các vị Nhân Hoàng, để các vị Nhân Hoàng ngồi xuống, vừa hưởng thụ vừa nghe ta khoác lác! À không, là vừa hưởng thụ vừa nghe ta giới thiệu!
Vương Khả nói.
Thiện Hoàng trên đỉnh lầu sắc mặt cổ quái, đừng cho là ta không nghe thấy ngươi nói gì, mấy chữ “nghe ta khoác lác” kia của ngươi là có ý gì chứ?
Một đám Nhân Hoàng nhìn về phía Thiện Hoàng, mà Thiện Hoàng thì xụ mặt không để ý bọn họ, thời khắc này hắn cảm giác mình đã rơi xuống hố lửa, mẹ nó chứ, sớm biết thì đã không theo Vương Khả tới đây, vừa mất mặt lại vừa xấu hổ.
- Vương Khả, chúng ta không có long ở, trước đó ngươi đâu bảo chúng ta chuẩn bị!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Không có long ở thì không biết tìm đại cái ghế dựa nào tới sao?
Ý tứ chút đi chứ! Có tí việc nhỏ này mà cũng không làm xong?
Vương Khả bực bội nói.
- A, vậy được!
Trương Chính Đạo ứng tiếng, sau đó bắt đầu bận rộn.
- U Nguyệt, ngươi cũng lên đó đi, đợi lát nữa ta nói gì không tốt, ngươi giúp ta hòa hoãn không khí giữa các vị Nhân Hoàng là được.
Vương Khả khuyên nhủ.
- Nhưng mà...
U Nguyệt lo lắng nhìn Hổ Hoàng một bên.
- Không có việc gì, Hổ huynh là bằng hữu của ta, tới để hổ trợ, sao có thể gây sự chứ? Nếu hắn muốn gây sự, Ngũ Đại Nhân Hoàng các ngươi lại để hắn còn sống mà ra khỏi nơi này sao?