Chẳng lẽ chính là vực sâu của Long Hoàng lúc trước? Khi ấy mình ngã xuống đó, còn thấy được rất nhiều u linh và vô số loại quái vật kì dị.
Phía dưới kia có Tiên Nhân, hay là Ma Đạo Tiên Nhân?
Trước đó nếu là một đám đại lão ra vây, chẳng phải mình xong đời rồi?
- Thiện Hoàng, hôm nay ngươi mời chúng ta tới đây, không phải là lại có ý tưởng gì đấy chứ?
Luân Hồi Nhân Hoàng nghi hoặc hỏi.
Tây Môn Thuận Thủy đứng một bên, cũng nhìn về phía Nhân Hoàng.
Thiện Hoàng nhẹ nhàng nhịp tay lên long ở, trầm ngâm một hồi:
- Một ngàn năm này, Chính Đạo lẫn Ma Đạo đều ăn ý nhau, ai cũng không được bước vào Thập Vạn Đại Sơn, ai cũng không được có ý đồ động đến phong ấn kia.
- Đó là hiển nhiên, ai mà biết tình huống dưới phong ấn thế nào?
Nếu Ma Tiên thoát ra ngoài, chúng ta còn chống đỡ được sao?
Hiện giờ các đại Thần Châu đều vô cùng hỗn loạn, Tà Ma hung hăng ngang ngược, nếu phong ấn kia bị phá, chúng ta sẽ phải đối mặt với nó!
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
- Hơn hai trăm năm trước, Long Hoàng từ Thần Châu khác trốn tới, bá chiếm Thập Vạn Đại Sơn một vài năm, cuối cùng không phải cũng bị Trương thiên sư phong ấn? Thập Vạn Đại Sơn chính là một cấm địa! Không thể đụng vào!
Luân Hồi Nhân Hoàng lên tiếng.
- Thập Vạn Đại Sơn là cấm địa? Trẫm không thấy thết Thiện Hoàng bình tĩnh nói.
- Thiện Hoàng, ngươi muốn làm gì?
Diêm La Nhân Hoàng nhíu mày nói.
- Trẫm thỉnh chư vị tới đây là muốn thương nghị chuyện mở ra phong ấn của Thập Vạn Đại Sơn!
Thiện Hoàng đáp.
- Hô!
Luân Hồi Nhân Hoàng bỗng nhiên đứng bật dậy.
- Thiện Hoàng, ngươi có ý gì? Mở phong ấn ra? Ngươi muốn làm gì? Thứ bị phong ấn trong đó chính là Ma Tiên!
Luân Hồi Nhân Hoàng mở to mắt nói.
- Một khi phong ấn được mở ra, toàn bộ Trung Thần Châu sẽ đại loạn!
Diêm La Nhân Hoàng cũng lên tiếng.
Thiện Hoàng khẽ mỉm cười:
- Cho nên trẫm mới mời các ngươi tới thương lượng.
- Thiện Hoàng, hẳn là ngươi biết rõ hậu quả nếu mở ra phong ấn, đến lúc đó ai sẽ đến ứng phó?
Luân Hồi Nhân Hoàng hỏi vặn lại.
Thiện Hoàng lại cười:
- Không phải các ngươi lo lắng vị Ma Tiên kia sao? Đừng lo, vị Ma Tiên đó cứ để trẫm đối phó.
- Cái gì?
Mọi người trong điện kinh ngạc bật thốt.
Nếu Ma Tiên thóat ra ngoài, trẫm sẽ tự mình chém giết, vả lại Trung Thần Châu được an bình như hiện giờ là nhờ có ba vị đăng Tiên cảnh anh hùng trấn áp Ma Tiên một ngàn năm, họ cũng vất vả rồi, không biết còn sống hay không, đã đến lúc để bọn họ nghỉ ngơi.
Thiện Hoàng nói.
Đại điện chìm trong yên lặng, tất cả kinh ngạc nhìn về phía Thiện Hoàng.
Đây rốt cuộc là có bao nhiêu tự tin mới đám nói như vậy chứ?
Chém giết Ma Tiên, một mình ngươi đi chém giết Ma Tiên? Giỡn chơi cái gì vậy? Ngươi không muốn sống nữa?
- Các vị, vì thiên hạ thương sinh, một lần ra tay cả đời an nhàn, thế nào?
Thiện Hoàng bình tĩnh nhìn đám Nhân Hoàng hồi.
Mọi người trầm ngâm một hồi lâu.
- Vừa lúc, một ngàn năm trước trẫm cái gì cũng không làm được, hiện tại, trẫm có thể.
Thiện Hoàng tự tin nói.
Luân Hồi Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Thiện Hoàng, bỗng nhiên nói:
- Ngươi muốn cướp “Đại Đế vị” của vị Ma Tiên kia?
- Đại Đế vị?
Đồng tử Diêm La Nhân Hoàng co lại.
Khương Đệ Nhất, Khương Song cách đó không xa cũng cau màu, chỉ có U Nguyệt và Vương Khả là mặt mày ngơ ngác, ý gì đây?
Đại Đế vị? Đó là thứ đỏ chơi gì?
- Thiên Đạo ban tặng không thể để Tà Ma đoạt được, một ngàn năm trước, tất nhiên là đã xảy ra biến cỡ nào đó mới khiến Đại Đế vị rơi vào tay Tà Ma, lúc này đây, trẫm muốn đưa nó về chỗ cũ, góp một phần cho an bình của thiên hạ, chư vị Nhân Hoàng có ai phản đối sao?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Một đám Nhân Hoàng lại trầm mặc, giờ phút này, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, chưa thể đạt thành nhận thức chung.
- Như thế nào, không tin tưởng trẫm sao?
Thiện Hoàng nhìn Diêm La Nhân Hoàng và Luân Hồi Nhân Hoàng.
- Việc này... ta cần châm chước một phen.
Luân Hồi Nhân Hoàng chậm rãi đáp.
- Đúng thế, đại sự như vậy, lại liên quan đến chuyện hưng suy của Trung Thần Châu Chính Đạo, há có thể quyết định ngay lập tức?
Diêm La Nhân Hoàng cũng nói.
Khương Song, U Nguyệt vẫn luôn không nói gì, hiển nhiên, hai người là nhi cùng nữ của Thiện Hoàng, giờ phút này không cần nhiều lời, chắc chắn đứng về phía Nhân Hoàng.
Không khí trong đại điện trở nên im ắng, Thiện Hoàng cũng không nóng nảy, hết sức kiên nhẫn chờ.
Qua một hồi lâu, Diêm La Nhân Hoàng và Luân Hồi Nhân Hoàng cũng không đưa ra được câu trả lời chính xác.
- Không sao, các ngươi cứ thương nghị lại việc này một phen, trẫm cũng không vội, một ngàn năm còn chờ được, huống hồ là thêm mấy năm này?
Thiện Hoàng bình tĩnh nói.
- Đa tạ Thiện Hoàng thông cảm!
Diêm La, Luân Hồi hai vị Nhân Hoàng thở phào nhẹ nhõm nói.
- Nếu đã thế, đúng lúc Vương Khả có chuẩn bị cho chúng ta một tiết mục, chư vị không có việc gì thì cùng đi xem thôi.
Thiện Hoàng đứng dậy nói.
Một đám người hoàng sửng sốt, có ý gì? Ngươi chuyển đề tài cũng nhanh quá đi? Ban nãy còn nói chuyện tranh bá Trung Thần Châu, đảo mắt một cái liền bảo đi xem tiết mục? Còn là tiết mục của Vương Khả?
Vương Khả cũng là bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, ta còn tưởng các ngươi muốn trò chuyện thêm lâu lắm, không ra được kết quả, nên hôm nay ai cũng không đi được, giờ đã nói xong rồi?
Nhưng ta chưa chuẩn bị! Mục đích lần này của Thiện Hoàng chỉ là truyền đạt một thông báo với mọi người? Không đến mức đó chứ?
Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy cách đó không xa, Tây Môn Thuận Thủy dùng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng im một bên không nói lời nào, khiến Vương Khả cảm thấy thật kỳ quái. Vương Khả biết Tây Môn Thuận Thủy lợi hại đến cỡ nào, hắn và Thiện Hoàng hợp nhau mời các vị Nhân Hoàng đến đây chỉ là để thông báo một việc? Không có khả năng! Chắc chắn còn có chuyện gì sau đó, nhưng tiếp theo lại không thể lập tức hiển hiện ra! - Vương Khả, phía bên ngươi đã chuẩn bị xong?
Thiện Hoàng hồi.
- Vâng, đã xong, thỉnh Hoàng Thượng và các vị Nhân Hoàng di giá đến khu công nghiệp Thần Vương số một, chúng ta lập tức bắt đầu!
Vương Khả lập tức nói.