- Ta cũng không rõ lắm, nhưng nương ta có nói với ta là, hình như bên trong cái quan tài này có để lại cho ta một thứ quan trọng, bảo ta không cần gấp, thời điểm có thể mở ra thì tự nhiên có thể mở ra. Hiện tại ta vẫn chưa mở nó được.
Ú Nguyệt nói.
- Ngươi đã là Võ Thần cảnh rồi mà vẫn mở không ra?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
- Ừ, U Nguyệt gật đầu.
Vương Khả tiến lên thử thử, cũng mở không ra, đương nhiên, nếu dùng sức mạnh để phá nói không chừng có thể mở được, dẫu sao Đại Nhật Bất Diệt Thần kiếm chém vật vẫn là sắc bén vô cùng, nhưng có thể không cần phá hủy thì chớ nên phá hủy là hơn.
- Thôi, trước cứ mặt kệ, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, ban nãy ngươi mới đại chiến một hồi, cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Khả kéo U Nguyệt đi.
Những người khác hiển nhiên rất bận, lần này Thi Qủy thần đô cực kỳ hỗn loạn, cũng không phải dễ dàng phục hồi như cũ, trong thành có thích khách hay gian tế không, Tử Liên Nhân Hoàng có bố trí những bẫy rập khác không, tất cả đều cần xử lý cho tốt.
Mọi thứ được tiến hành nhanh chóng.
Mà giờ phút này, trên một đỉnh núi ở ngoài thành, Hoàng thiên sư tay cầm phất trần trở về, đứng phía sau hắn là một đám đệ tử.
- Thiên sư, vừa rồi lúc ngài đi...
Một thuộc hạ đang định bẩm báo.
- Không cần phải nói, ta đã sớm trở lại, những gì xảy ra ban nãy ta đều thấy được.
Hoàng thiên sư híp mắt nhìn về nơi xa.
- Vâng!
Thuộc hạ kia ứng tiếng.
- Vương Khả công pháp? Thật là cổ quái. Ta ở Đạo môn Tàng Kinh Các lật xem qua vô số công pháp đỉnh cao, nhưng chưa từng thấy công pháp nào quỷ dị như thế, các ngươi nhanh chóng đi tra cho ta, cho dù phải đến Thập Vạn Đại Sơn cũng phải tìm cho ra công pháp của hắn là cái gì!
Hoàng thiên sư trầm giọng nói.
- Vâng!
Một thuộc hạ lên tiếng.
- Thiên sư, chúng ta còn phải đến cáo biệt với U Nguyệt nữ hoàng sao?
Lại một thuộc hạ khác hỏi.
- Không cần đi, có đi cũng chẳng được chào đón! Lần này Soái Phi đoạt đích thất bại, lại để Thiện Hoàng nhặt được món hởi lớn.
Hừi Đi thôi.
Hoàng thiên sư thở dài.
- Vâng!
Đám thuộc hạ răm rắp nghe lời.
Mà Hoàng Soái Phi lại nhìn thật kỹ Vương Khả lần nữa, sau đó mang theo thuộc hạ của mình rời đi.
Thi Qủy thần đô, trong một tiểu viện còn khá nguyên vẹn.
- U Nguyệt, hiện tại ta đã là Nguyên Thần cảnh, có thể thử xem!
Vương Khả kích động nói.
- Không nên, như vậy rất nguy hiểm, trong cơ thể ta có Tử La Tiên Y, không tới gần ta được!
U Nguyệt nữ hoàng nôn nóng nói.
- Ngươi áp chế nó một chút, cho ta thử xem?
Vương Khả thúc giục.
- Nhưng mà...
U Nguyệt nữ hoàng đồ mặt.
- Tới!
Vương Khả tức khắc nhào tới.
Tử La Tiên Y lần thứ hai bộc phát ra tử quang vô tận, Vương Khả lập tức bị nổ tung bay lên trời.
- AI Vương Khả kêu thảm.
- Vương Khả!
U Nguyệt nữ hoàng sốt ruột hô to.
Bên ngoài tiểu viện, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đang chữa thương cũng nhìn thấy Vương Khả bay lên trời, tức thì trừng to mắt.
- Này... không phải trận chiến đã kết thúc rồi ư? Sao Vương Khả còn bay?
Trương Thần Hư kinh ngạc hỏi.
- Không có việc gì, không có việc gì, tiếp tục chữa thương!
Trương Chính Đạo lập tức dời lực chú ý của Trương Thần Hư đi.
Nơi xa, U Nguyệt nữ hoàng ôm chặt Vương Khả.
- Vương Khả, ta đã nói rồi mà, căn bản là không được! Ngươi không sao chứ?
U Nguyệt lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, không có việc gì, ha ha ha, ngoại trừ có thể cầm tay, hiện tại còn có thể hôn hôn cái miệng nhỏ, ha ha ha, thật vui, làm lại lần nữa, U Nguyệt, hôn miệng nhỏ cái nào!
Vương Khả lại vui vẻ nói.
- Không cần!
U Nguyệt đỏ mặt.
- Khó mà mở khóa được một phu thê hỗ động phân đoạn, gì mà không cần chứ? mau mau! Hôn miệng nhỏ chúc mừng cái nào!
Vương Khả kích động chu lên miệng nói.
Lần thứ hai, Tử La Tiên Y nổ bay Vương Khả lên trời.
Nửa năm sau, Thi Qủy thần đô.
Dùng sức mạnh cả nước để chữa trị cho một thành trì, tốc độ phải nói là cực kỳ khủng bố.
Thi Qủy thần đô đã khôi phục nguyên dạng.
Bên trong hoàng cung, lúc này Vương Khả đang bị băng vải băng kín toàn thân, mặt mũi bầm dập ngồi ở trên ghế, mà U Nguyệt nữ hoàng thì ở bên cạnh lột vỏ nho đút cho Vương Khả ăn.
Khương Bính đi vào đại điện, vừa thấy tình cảnh thê thảm kia của Vương Khả liền chậc chậc nói:
- Vương Khả, cũng đã nửa năm rồi, rốt cuộc ngươi luyện công pháp gì mà ngày nào cũng thảm thương như thế?
- Liên quan tới ngươi à? Ta tình nguyện!
Vương Khả tức tối đáp.
Vì sao lại thảm như vậy? Còn không phải vì để được hôn lên cái miệng nhỏ kia sao? Tử La Tiên Y kia đúng là đồ bệnh nhân tâm thần, bắt đầu chỉ đâm bay mình, chính mình lại không sợ đau, đâm thì cứ đâm đi! Kết quả, sau này Tử La Tiên Y còn phóng dao ra, mẹ nó, đây là muốn xẻo sống mình mà? Dưới vũ khí sắc bén, khó mà không thụ thương được.
Nhưng, vì để mỗi ngày có thể hôn lên miệng nhỏ, thúc đẩy tình cảm nam nữ một chút, Vương Khả chỉ đành ngày ngày phấn đấu trong tiếng kêu la thảm thiết.
Không có cách nào, tình cảm đã đến mức độ, hôn môi là rất cần thiết!
- Ta đã nói, chờ một chút, chờ một chút!
Ú Nguyệt đỏ mặt đút một quả nho cho Vương Khả.
- Chờ? Chờ cái gì? Ta bảo Tây Môn Tĩnh về hỏi cha hắn xem món sính lễ thứ ba là gì, Tây Môn Thuận Thủy cư nhiên nói không biết? Lúc trước đã nói rõ, ta làm ba việc, coi như sính lễ cưới ngươi, kết quả hai việc trước ta đều làm rất tốt, hắn lại không nói cho ta chuyện cần làm thứ ba, ta phải làm sao bây giờ? Đây là đang phá hoại tình cảm chúng ta, bộ ngươi không thấy được sao?
Vương Khả tức giận hỏi Tây Môn Tĩnh bên cạnh thần sắc cổ quái nói:
- Cha ta nói Thiện Hoàng chỉ dặn có hai việc, lúc trước vốn là cố ý muốn làm khó dễ ngươi, nhưng ai ngờ ngươi lại làm được trong thời gian ngắn ngủn! Cha ta và Thiện Hoàng cũng không đoán trước được.
- Cái gì mà không đoán trước được? Lúc trước đáp ứng gả U Nguyệt cho ta là nói giỡn? Hắn chưa nghĩ ra chuyện thứ ba là gì, thì trừ Tử La Tiên Y kia trước đi chứ? Mẹ nó, Tử La Tiên Y còn tiến hóa thêm hình thức thứ hai để phòng bị ta!