- Vương Khả, hộc, mau, Thanh Nhi bị Bạch Liên Thánh Sứ bắt đi, mau đi cứu Thanh nhi, hộc!
Bên trong hầm đất cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến thanh âm suy yếu của Chu Hồng Y.
- Cái gì? Lão Chu, ngươi bảo vệ một cái Nhiếp Thanh Thanh đều bảo vệ không được sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Chu Hồng Y lần này lại không có phản bác, lại là nôn nóng nói:
- Mau, mau đi cứu!
- Bất Giới hòa thượng, chúng ta đi!
Vương Khả thúc giục nói.
- A2 Được!
Bất Giới hòa thượng gật gật đầu, bắt lấy Vương Khả cùng Chu Hồng Y, nháy mắt bay lên tận trời, từ một cái chỗ hổng cách đó không xa của tam trọng quan đại trận kết giới xông thẳng ra.
Chỗ hổng kia, đúng là chỗ hổng lúc trước Hoàng Soái Phi mở ra, giờ phút này, tất cả mọi người từ chỗ hổng kia chạy đi ra ngoài, bởi vì thiên kiếp trên không trung càng ngày càng khủng bố, so 300 cân thiên phạt còn muốn cho người kinh sợ, một đám nguyên thần cảnh căn bản ngăn không được.
Vương Khả, Chu Hồng Y đi cứu Nhiếp Thanh Thanh, chỉ kêu Bất Giới La Hán, cũng không có kêu những người khác, rốt cuộc, Nhiếp Thanh Thanh là ma, Chiến Thần Điện chiến tướng khẳng định bài xích. Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, Tây Môn Tĩnh càng là thương thương, phun đến phun ra. Mộ Dung lão cầu giờ phút này chắc là ngất rồi, bất tỉnh nhân sự.
Truy?
Thực dễ dàng truy, bởi vì chính mình cho Bạch Liên Thánh Sứ một khối Thiên Đạo giám thị Phù Không Thạch, xa xa có thể nhìn đến thiên phạt.
- Hướng kia? Hình như là phương đông? Hắn muốn đi đâu?
Bất Giới hòa thượng tò mò nói.
Bất Giới hòa thượng dùng tốc độ võ Thần Cảnh đuổi sát, không bao lâu, liền đến biên giới Thi Quỷ hoàng triều, đến một mảnh biển rộng.
- Đó là Tử Liên hoàng triều?
Chu Hồng Y suy yếu nói.
- Tử Liên hoàng triều? Hắn không trốn về Bạch Liên hoàng triều, như thế nào lại trốn về Tử Liên hoàng triều?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không biết!
Chu Hồng Y nói.
ầm ầm ầm!
Ở chỗ xa, thiên phạt dội xuống vang trời, Bạch Liên Thánh Sứ một bên ngăn cản thiên phạt, một bên chạy trốn ra ngoài.
- Vương Khả, uy lực thiên phạt lần này giống như không đủ lớn?
Không mạnh mẽ như lần trước ở Tuyết Ma Sơn?
Chu Hồng Y nhìn về phía Vương Khả.
- Không sai, Phù Không Thạch chỉ có hai trăm cân!
Vương Khả nói.
- Hai trăm cân? Ngươi chỉ có hai trăm cân? Vì sao không nhiều thêm một chút?
Chu Hồng Y khó hiểu nói.
- Không thể nhiều! Ai biết tình huống Bạch Liên Thánh Sứ như thế nào, nếu thiên phạt quá mức to lớn, hắn cảm thấy chịu không nổi đi, đến lúc đó không chạy trốn mà lưu lại cùng ta đồng quy vu tận, ta phải làm sao bây giờ? Ta phải suy xét cho an toàn của chính mình!
Vương Khả nói.
- Cái lý luận gì đây chứ? Ngươi nếu có Phù Không Thạch, không đem hắn làm chết, ngươi còn chừa cho hắn một đường sống?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
- Lý luận gì chứ? Đây là binh pháp Tôn Tử, vây ba đánh một, ngươi thì biết cái gì! Phàm là không thể bức quá chặt, địch bị thương ắt chiến thắng ngươi hiểu không? Hắn muốn cùng ta đồng quy vu tận, ta chịu được sao?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Hừi Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng.
Mẹ nó, binh pháp Tôn Tử chó má gì? Ta chưa từng nghe qua, con của ngươi còn không có, từ đâu ra tôn tử?
Đoàn người nhanh chóng đuổi theo.
Nơi xa, Bạch Liên Thánh Sứ cũng giống như cảm nhận được phía sau có người đuổi theo mình, cũng trốn chạy đặc biệt nhanh.
Nhưng, chung quy bị thiên phạt trì hoãn, vẫn là bị đuổi theo.
Một cái người tuyết ở bên trong độ kiếp, bên cạnh Bạch Liên Thánh Sứ phân thân hộ pháp, đồng thời trong tay xách theo Nhiếp Thanh Thanh đã chết ngất.
- Mau, Bất Giới hòa thượng, đánh lén hắn, tranh thủ hắn đang rối loạn, lấy mạng hắn!
Vương Khả nói.
- A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng nhìn về phía Vương Khả.
Mẹ nó, ngươi muốn ta sát sinh? Ta chính là hòa thượng!
- Thêm tiền, tiền thưởng tháng này lại thêm gấp đôi, mau!
Vương Khả tức khắc quát.
- A di đà phật, trừ ma vệ đạo, chính là ngã phật từ bi! Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết!
Bất Giới hòa thượng gào to một tiếng vọt đi lên.
Sắc mặt phân thân của Bạch Liên Thánh Sứ kia biến đổi:
- Xú hòa thượng, ngươi thật đúng là không màng liêm sỉ, chết!
Oành!
Một tiếng vang lớn, Bạch Liên Thánh Sứ phân thân lập tức chặn Bất Giới hòa thượng.
- Bất Giới hòa thượng, dùng sức nhiều hơn!
Vương Khả kêu lên.
- Biết!
Bất Giới hòa thượng quát.
ầm ầm ầm!
Đại chiến của hai đại cường giả bắt đầu.
Vương Khả cùng Chu Hồng Y trôi nổi trên không trung, một mảnh nôn nóng.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi lại làm càn, ta hiện tại liền giết Nhiếp Thanh Thanh!
Bạch Liên Thánh Sứ phân thân giận dữ hét.
- Không được!
Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.
- Đừng xúc động, hắn đang đấu tâm lý với Bất Giới hòa thượng đấy, nếu hắn muốn giết vậy tại sao cả quãng đường còn chưa có động thủ?
Vương Khả lập tức giữ chặt Chu Hồng Y.
- A di đà phật, ngươi dùng một cái tà ma uy hiếp ta? Bần tăng chính là người chính đạo!
Bất Giới hòa thượng cười nói.
ầm ầm ầm!
Hai bên đại chiến, Bất Giới hòa thượng không nhường chút nào làm Bạch Liên Thánh Sứ phân thân nôn nóng.
Giờ phút này, chiến đấu giằng co, Vương Khả cùng trọng thương Chu Hồng Y căn bản nhúng tay không được.
Liên vào lúc này, thiên phạt từ nơi xa nháy mắt vọt đến.
- Đi mau, Bạch Liên Thánh Sứ kia học được khôn muốn dùng thiên phạt hố chúng ta, mau!
Vương Khả cả kinh kêu lên. Lôi kéo Chu Hồng Y rơi vào trong biển rộng.
- Thanh Nhi còn ở trên đó!
Chu Hồng Y nôn nóng nói.
- Không có việc gì, nàng sẽ không có việc gì!
Vương Khả thúc giục nói.
Ào!
Hai người chìm vào biển rộng, biến mất trước mặt mọi người.
- Vương Khả, có bản lĩnh ngươi đừng chạy!
Người tuyết hét lên giữa không trung.
Nhưng Vương Khả dưới đáy biển tự nhiên sẽ không bị khiêu khích.
- Đại tuyết bay tán loạn vạn vạn dặm!
Bản gốc Bạch Liên Thánh Sứ rống to một tiếng.
Am! Vô số đại tuyết nháy mắt đến từ hư không, toàn bộ mặt biển nháy mắt đông lại thành băng, Bạch Liên Thánh Sứ bản thể cũng xông về chiến trường của phân thân cùng Bất Giới hòa thượng.
- Dù sao đều phải độ thiên kiếp, vậy cùng nhau đến đây đi, xú hòa thượng, ai bảo ngươi xen vào việc người khác, hôm nay ngươi cũng đừng hòng chạy!
Bản thể Bạch Liên Thánh Sứ quát.
ầm ầm ầm!