- Ngươi nói cái gì? Trong Thi Quỷ thần điện còn có hai cái Bạch Liên Thánh sứ? Không phải Vương Khả chết chắc rồi?
Khương Bính cả kinh kêu lên. Khương Bính biết Bạch Liên Thánh sứ hận không thể giết chết Vương Khả, Thi Quỷ quốc sư cũng thế, không phải Vương Khả chết chắc rồi sao?
- Ta không nói nữa! Ta còn có việc!
Tây Môn Tĩnh hô. Rồi Tây Môn Tĩnh xâm nhập thiên sư lĩnh vực.
Cũng giờ phút này, trong Thi Quỷ thần điện U Nguyệt công chúa lấy ra Quỷ Thần Kiếm, Quỷ Thần Kiếm vừa ra, hiệu lệnh quỷ thần chi ý nháy mắt phun trào. Nhưng lúc này đây, cũng không có bộ xương khô, cương thi toát ra, mà là có từng luồng hắc phong từ Thi Quỷ thần bốn phương tám hướng thổi quét mà đến, ầm ầm đánh vào tam trọng quan đại trận.
- Oanh, oanh, oanhl Hắc phong va chạm, bên trong hoàng cung phế tích bỗng nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm.
Một đại địa long mạch long đầu chui ra từ dưới nền đất, há mồm hút.
- Phù!
Hắc phong bị một đại địa long mạch cắn nuốt, đại địa long mạch lớn mạnh một phân, nháy mắt phấn khởi lên.
Hoàng cung bốn phía, từng long đầu chui ra từ dưới nền đất, làm hai bên chiến đấu đều kinh ngạc.
- Làm sao vậy? Đã xảy ra sự tình gì? Sao lại có nhiều đại địa long mạch thế này?
Khương Bính cả kinh kêu lên.
- Đại địa long mạch cắn nuốt âm quỷ chỉ khí, Thi Quỷ thần đều có nhiều đại địa long mạch như vậy? Chui ra hết à?
Một lão Binh cả kinh kêu lên.
- Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vương Khả bọn họ kích phát cái gì sao?
Lại một lão Binh cả kinh kêu lên.
- Rốt cuộc trong Thi Quỷ thần điện đã xảy ra chuyện gì?
Khương Bính nhíu mày nói.
Một đám người đều muốn vọt vào, nề hà bốn phía Hoàng Soái Phi, thủ hạ quốc sư đều ngăn cản làm cả đám sốt ruột.
Ngay lúc đó một đạo kim quang xông lên trời từ Thi Quỷ thần điện, kim quang thứ lượng thiên địa, như một thanh kiếm cương to lớn xuất hiện từ đám mây, đâm thẳng Thi Quỷ thần điện phía dưới.
- Đó là cái gì?
- Kiếm cương rhật là khủng khiếp!
- Muốn chém phá tam trọng quan đại trận sao?
- Không đúng, tam trọng quan đại trận căn bản không ngăn trở kiếm cương này, rốt cuộc sao lại thế?
- Kiếm cương nhảy vào Thi Quỷ thần điện!
Vô số người cả kinh kêu lên.
Liên nghe được trong Thi Quỷ thần điện nổ vang, tất cả những người dùng kiếm ngoài điện đều lông tơ tạc dựng. Sao vậy? Quần long loạn vũ, thiên kiếm buông xuống? Rốt cuộc trong Thi Quỷ thần điện đã xảy ra cái gì?
- Oanh!
Cách đó không xa thiên sư lĩnh vực nháy mắt bạo tán, một đám người ngã xuống từ trong thiên sư lĩnh vực.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi đặc nương bị điên à, Vương Khả giải dược này mà ngươi sái lung tung sao? Xú chết ta? Ta không bị Bạch Liên Thánh sứ xử lý đã bị ngươi xú chết! Ọe!
Trương Thần Hư cả người là máu, bi phẫn quát.
- Tây Môn Tĩnh hy sinh lớn hơn nữa, ngươi nhẫn nại đi, mùi này ngửi nhiều thành quen, ngươi còn chỉ ngửi có tí, ngươi xem tôn Võ Vương mới thảm! Ọe!
Trương Chính Đạo cả người là máu, quỳ rạp nôn mửa.
Cách đó không xa Tây Môn Tĩnh nhét một đống đục chân nguyên vào miệng tôn Võ Vương, tôn Võ Vương vừa hành hung Tây Môn Tĩnh, đánh Tây Môn Tĩnh cả người là máu, vừa liều mạng nôn mửa, vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn.
- Ta làm sao vậy? Ta rớt hố phân sao? Đáng chết, ai nhét gì vào miệng ta đấy? Ta muốn mạng ngươi, ọe!
Tôn Võ Vương tuyệt vọng kêu.
Bên kia, Bạch Liên Thánh sứ một chân một người, đẫm Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y xuống đất.
- Phốc!
Hai người đều phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đại chiến lúc trước thực lực chênh lệch lớn. Bạch Liên Thánh sứ không cao hứng vì đánh được hai người mà hoảng sợ nhìn về phía Thi Quỷ thần điện cách đó không xa.
- Không!
Phân thân Bạch Liên Thánh sứ cả kinh kêu lên.
- Khu khụ, Bạch Liên Thánh sứ, nếu ngươi cho ta một chút thời gian, ta nhất định không thua ngươi, ngươi dám đả thương Thanh Nhi, ta muốn mạng ngươi!
Chu Hồng Y bi phẫn quát. Chỉ chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, mình chỉ là nguyên thần cảnh, luận võ Thần Cảnh sẽ bất lợi, mặc dù có hỏa long nguyên thần và Tiên Thiên cốt ma ma chủng cũng không đủ! Chỉ có thể trơ mắt bại trận. Nhưng, Bạch Liên Thánh sứ lại kinh hoảng là có ý tứ gì?
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên mây đen giăng đầy, thiên uy xông thẳng xuống.
- Đây là thiên phạt? Vương Khả kẻ lừa đảo, hắn còn có Phù Không Thạch Thiên Đạo giám thị? Hắn gạt chúng ta, phi!
Một lão Binh thở phào khẩu khí. Phương pháp quen thuộc vừa ra, về Vương Khả mọi người yên tâm hẳn.
- Nhưng kiếm quang vừa rồi là thế nào?
Khương Bính tò mò hỏi.
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Lão Binh kia trừng mắt nói.
- Phanh!
Vào giờ phút này, một người tuyết bỗng nhiên lao ra đại điện, bốn phía bọc đại tuyết, nháy mắt nhằm phía phân thân Bạch Liên Thánh sứ.
- Vương Khả, ta sẽ trở về, chờ ta qua sẽ là ngày ngươi chết, ta muốn nói cho bốn liên người hoàng, ta muốn mạng ngươi!
Phân thân Bạch Liên Thánh sứ quát.
- Người tuyết kia là bản thể Bạch Liên Thánh sứ sao? Ta cảm giác thiên phạt là tỏa định hắn!
Khương Bính kinh hỉ nói.
- Nhất phẩm bạch liên của ta!
Phân thân Bạch Liên Thánh sứ bỗng nhiên chụp vào Nhiếp Thanh Thanh.
- Dừng tay, trả Thanh Nhi cho ta!
Chu Hồng Y cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Bạch Liên Thánh sứ nén giận giậm một chân lên Chu Hồng Y, một tiếng nổ vang, đại địa bị dẫm ra một cái hố to, Chu Hồng Y trọng thương.
Phân thân Bạch Liên Thánh sứ tóm Nhiếp Thanh Thanh, đỡ bản thể người tuyết, nháy mắt xông thẳng về tam trọng quan đại trận.
- Trả Thanh Nhi cho ta!
Trong hố to, Chu Hồng Y suy yếu kêu.
- Bạch Liên Thánh sứ đang chạy trốn?
Trương Thần Hư sắc mặt biến đổi.
- Mau, tôn Võ Vương tỉnh, tôn Võ Vương, mau ngăn cản phân thân Bạch Liên Thánh sứ chạy trốn, mau ra tay! Tôn Võ Vương!
Tây Môn Tĩnh nhanh chóng kêu gọi.
- Ọel Tôn Võ Vương tỉnh, nhưng giờ phút này vẫn nôn mửa không thôi, đuổi theo? Chờ nôn xong tính tiếp.
- Đại công tử, tôn Võ Vương tỉnh!
Phía dưới một thuộc hạ cả kinh kêu lên.
Mà Hoàng Soái Phi chiến đấu trên trời cao lại đột nhiên biến sắc. Mình còn đang nôn, căn bản không ngăn trở được Triệu Võ Vương, bên kia tôn Võ Vương lại tỉnh, hắn khẳng định hận chết ta, tiếp tục kéo xuống hôm nay còn đi được sao?