- Này tính cái gì? Nếu các ngươi cảm thấy có áp lực, các ngươi cũng có thể học theo chúng ta mà, bắt đầu diễn giảng, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đi nói khắp nơi, ta nghĩ các ngươi nhiều quan viên như vậy đều là tinh anh trong tinh anh, tìm mấy cái văn thải tốt không thành vấn đề, đến lúc đó niệm bản thảo là được, các ngươi cũng có thể kéo phiếu!
Vương Khả nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi dùng thủ đoạn đê tiện, chúng ta khinh không thèm dùng!
Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói. Không phải khinh thường dùng, là không dùng được, bản thân Ú Nguyệt công chúa đã có dân tâm, lại có chính đạo tù phạm thu hút chú ý, hơn nữa đã tẩy trắng tạo thế cho nữ hoàng mới có hiệu quả, chúng ta đi diễn thuyết, có thể có mấy người tới xem?
- Vương Khả, ngươi cảm thấy nói như vậy thú vị ư?
Khương Bính lạnh lùng nói.
- Tam Thái Tử, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không cần để ý tới thái độ Thi Quỷ quốc sư, chúng ta tâm sự chuyện chúng ta thôi!
Ý ta hẳn ngươi cũng minh bạch, các ngươi không làm được, đúng hay không? Bằng không các ngươi cũng sẽ không tới tìm chúng ta đàm phán, U Nguyệt có ưu thế chính là nhân tâm, và đó là điều là các ngươi không có!
Vương Khả nói.
- HừI Thi Quỷ quốc sư hừ lạnh.
Khương Bính cũng cau mày.
- Hiện tại có vấn đề, ngươi muốn trở thành nhân hoàng, U Nguyệt cũng muốn trở thành người hoàng, là người một nhà đương nhiên ta không đề xướng tự hao tổn mình, ý kiến của ta chính là, có biện pháp nào có thể vừa để hoàn thành mục đích của ngươi mà cũng hoàn thành cho cả U Nguyệt hay không? Thế nào mới có thể thực hiện song thắng!
Vương Khả nói.
- Song thắng? Song thắng bằng cách nào? Ngươi đang nói đùa sao? Thi quỷ hoàng triều còn có thể có hai nhân hoàng?
Thi Quỷ quốc sư cười lạnh nói.
- Thi Quỷ quốc sư, ngươi có thể đừng ngắt lời mãi hay không vậy, ta đang cùng Tam Thái Tử nói chuyện, hắn mới là người đại diện phe phái Thiện Hoàng, ngươi cứ ngắt lời là ý tứ gì? Có thể nghe ta nói cho hết lời hay không? Ngươi không phải tới đàm phán à?
Hay là ngươi định thọc gậy bánh xe?
Vương Khả trừng mắt nói.
- HừI Thi Quỷ quốc sư một tiếng hừ lạnh.
- Song thắng? Song thắng kiểu gì?
Khương Bính cũng không tin nói.
- Kỳ thật những gì nên nói chúng ta vừa đã nói rồi, U Nguyệt là được Thiện Hoàng bảo tới tranh đoạt nhân hoàng chỉ vị, ngươi là vì hoàn thành chính mình nhân sinh lý tưởng, đều muốn trở thành người hoàng, quan viên kỳ thật không sao cả, chỉ cần hai người các ngươi ai thành thi quỷ nhân hoàng bọn họ đều có thể chấp nhận được, đúng hay không?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
- Không sai!
Khương Bính trầm giọng nói.
Cách đó không xa một chúng quan viên thần sắc phức tạp, nhìn nhìn quốc sư, lại nhìn nhìn Vương Khả, chúng ta nên đứng ở bên nào đây?
- Vậy là tốt rồi, ta muốn hỏi Tam Thái Tử ngươi một chút, vì cái gì ngươi muốn tranh đoạt nhân hoàng chỉ vị? Nhân sinh lý tưởng của ngươi là gì? Chẳng lẽ chỉ là nhân hoàng là hết?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
Khương Bính sửng sốt, ngươi lời này có ý tứ gì? Cái gì kêu “chỉ là"
nhân hoàng là hết?
- Vương Khả, ngươi có ý tứ gì?
Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.
- Ngươi đừng ngắt lời, ta đang tâm sự với anh vợ, ngươi ngắt lời làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Thi Quỷ quốc sư:
— gọi Không phải ta muốn ngắt lời, mà là ngươi nói cái quái gì vậy?
- Vương Khả, ngươi có ý gì?
Khương Bính trầm giọng nói.
- Ý của ta là nhân sinh mục tiêu của ngươi có phải chỉ cần là một cái thi quỷ nhân hoàng hay không? Ngươi không nghĩ tới điều gì khác ư?
Vương Khả hỏi.
- Ta không rõ ngươi nói cái gì!
Khương Bính trầm giọng nói.
- Nếu ta đoán không sai thì hẳn là ngươi muốn chứng minh năng lực bản thân với thiện hoàng, khiến Thiện Hoàng coi trọng ngươi hơn, khích lệ ngươi hơn, ngươi chỉ muốn được Thiện Hoàng chú ý đúng không?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
- Hừ, Vương Khả, ngươi muốn nói cái gì?
Khương Bính lạnh lùng nói.
- Ý của ta là, ngươi muốn có một phen sự nghiệp để chứng minh bản thân, khiến Thiện Hoàng thay đổi cái nhìn, ngươi hoàn toàn không cần phải đối nghịch với Thiện Hoàng làm gì, Thiện Hoàng bảo U Nguyệt tới cạnh tranh nhân hoàng có nghĩa Thiện Hoàng muốn cho U Nguyệt lên ngôi thi quỷ nhân hoàng, ngươi tới tranh ngoài việc có thể chứng minh mình giỏi thì cũng không thể làm Thiện Hoàng cao hứng! Mục đích của ngươi là phải được Thiện Hoàng khích lệ và khen ngợi chứ không phải bị Thiện Hoàng nhíu mày!
Vương Khả nói.
Khương Bính sắc mặt hơi trầm xuống:
- Hừ, ngươi cần quan tâm mục đích của ta làm gì? Ngươi chỉ là muốn ngăn trở ta!
- Không phải, ngươi không hiểu ý ta, như vậy đi, đổi góc độ khác, ngươi nhìn đại ca ngươi, hiện tại là tam phẩm chiến thần Chiến Thần Điện, tương lai vô hạn, hắn dựa vào thực lực của chính mình Thiện Hoàng chắc chắn sẽ xem trọng hắn. Ngươi thì sao?
Nếu ngươi trở thành thi quỷ nhân hoàng thì sẽ là gì? Đó là ngươi đoạt nhân hoàng chỉ vị của chính muội muội mình. Ngươi cảm thấy một ca ca đoạt đồ của muội muội sau đó đi tới chỗ phụ thân tranh công, phụ thân sẽ khen ngợi ngươi sao?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính sắc mặt cứng đờ, ngươi đổi góc độ này bảo ta phải nói như thế nào?
- Cái gì mà là của U Nguyệt công chúa, thi quỷ nhân hoàng còn chưa định ra là ai đầu?
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nói.
- Đừng để ý đến hắn, Tam Thái Tử, ngươi ngẫm lại xem ta nói đúng không! Mẫu thân muội muội ngươi để lại cho muội muội món đồ chơi, cha ngươi cũng bảo muội muội cầm, kết quả ca ca ngươi ngang ngược đoạt lấy, mang đến chỗ cha ngươi khoe ra, ngươi đoán cha ngươi sẽ khen ngươi, hay là đánh ngươi?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính cạn lời, mẹ nó, so sánh này có thể giống nhau sao?
- Tam Thái Tử, thực hiện nhân sinh mục tiêu, chứng minh bản thân là không sai, ta cũng ủng hộ ngươi, nhưng ta cảm thấy ngươi cần đặt mục tiêu ở ngoài gia đình chứ không phải ở trong nhà! Chính đạo năm đại hoàng triều, ngươi hoàn toàn có thể đi tranh đoạt cái nhân hoàng chỉ vị hoàng triều khác! Cùng lắm nữa thì ngươi cũng có thể tự mình sáng lập một hoàng triều riêng! Hà tất đoạt món đồ của muội muội chứ?
Vương Khả hỏi.
- Hoàng triều là món đồ chơi sao? Dễ tranh đoạt đến thế à?
Vương Khả, ngươi đừng có mà qua mặt Tam Thái Tử?