- Vương Khả, ngươi cái tên đáng chết, nếu ta ra khỏi đây, ta nhất định sẽ giết ngươi trước tiên!
Bạch Liên Thánh Sứ tức giận quát.
- Nhìn xem, do các ngươi ngắt lời, bây giờ Bạch Liên Thánh Sứ không nhắc lời nào tới sâu róm.
Vương Khả trừng mắt nhìn đám người.
Đám người: "... !"
- Cái này dường như là thượng cổ Hàn Băng Thần Trùng?
Thần sắc của Nhiếp Thanh Thanh khẽ động.
- Hàn Băng Thân Trùng? A, ta nhớ ra rồi, U Nguyệt mới vừa đi Thập Vạn Đại Sơn biết, có một chuỗi niệm châu, gọi là cái gì tương tư châu, bên trong phong ấn Hàn Băng Thần Trùng, lúc trước cũng nhờ có hàn khí của Hàn Băng Thần Trùng bên trong cái niệm châu kia đã cứu ta một mạng! Thế nhưng, hình dạng không đúng, căn bản không giống nhau, lớn nhỏ cũng khác biệt thì phải?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không sai được, chính là Hàn Băng Thần Trùng! Ta đã xem qua điển tịch, thời kỳ thượng cổ, từ trước đến nay, Hàn Băng Thần Trùng luôn kết bè kết lũ xuất hiện, một luồngn Hàn Băng Thần Trùng không có bao nhiêu uy lực, nhưng nếu kết bè kết lũ lập tức có thể tạo ra hàn khí vô tận! Nơi chúng nó đi đến đều là băng thiên tuyết địa! Điển tịch có ghi chép, nếu như Trùng vương đột phá đến một cái cực hạn, sẽ có một luồng hội để tiến hóa, toàn bộ tộc quần Hàn Băng Thần Trùng đều sẽ hiến tế bản thân, để cho mình bị Trùng vương thôn phệ, cống hiến ra hàn khí của mình, Trùng vương sau khi thôn phệ đủ Hàn Băng Thần Trùng, sẽ chìm vào giấc ngủ say, trong khi ngủ say bên trong thân thể sẽ phát sinh biến dị, trở thành con sâu lớn màu trắng dài ba trượng, không lâu sau khi thức tỉnh là có thể kết kén hóa nhộng, lúc nó phá kén chui ra, chính là thời điểm Trùng vương vũ hóa thành tiên.
Nhiếp Thanh Thanh nhớ lại nói.
- Thành tiên? Con sâu róm kia?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Còn chưa có thành tiên, là sắp thành tiên, đây là Hàn Băng Thần Trùng vương!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
- Chẳng trách có thể có nhiều hàn khí như vậy, những tiên nhân băng kia là do hàn khí tản ra từ bên ngoài thân của nó ngưng kết mà thành? Con Hàn Băng Thần Trùng vương này muốn thành tiên?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Tên Bạch Liên Thánh Sứ muốn làm gì ?
Thần sắc Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc nói.
- Bạch Liên Thánh Sứ muốn thừa dịp thời điểm Trùng vương suy yếu, thu phục nó, bởi vì, mặc dù Hàn Băng Thần Trùng có thiên phú dị bẩm, nhưng lại không có trí tuệ của nhân loại, trùng vẫn là trùng!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
- Vậy là không có cách nào để trao đổi cùng với nó?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng là không có biện pháp!
Nhiếp Thanh Thanh gật đầu một cái.
- Không có cách nào giao lưu, thật sự là không có biện pháp nào, được rồi, chúng ta mặc kệ, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thì hơn.
Vương Khả nói ra.
- Không muốn xuống phía dưới thử một chút hay sao?
Tây Môn Tĩnh ở một bên tò mò hồi.
- Ngươi im miệng, muốn xuống dưới thì bản thân ngươi xuống, chẳng may Bạch Liên Thánh Sứ còn có thể xuất thủ thì làm sao bây giờ? Muốn xuống dưới chịu chết sao? Ngươi không thấy cái phật nộ hồng liên kia của ta, đã bị cương tráo của hắn chặn lại hay sao? Đi mau, đi mau!
Vương Khả nói ra.
Đám người Mộ Dung Lão Cấu gật đầu một cái, hiển nhiên, loại này sự tình xuống dưới tặng đầu người này, tất cả mọi người đều không muốn đi làm.
- Vậy bây giờ đi như thế nào?
Tây Môn Tĩnh hỏi.
- Liều đi, đừng quản nhiều như vậy, trước đem tiên nhân băng bốn phía thu lại, sau đó, các ngươi che chở ta, chúng ta cùng một chỗ xông ra ngoài! Đợi đến chỗ Đại Trận Thủ Sơn, ta dùng hỏa thiêu thử xem, chỉ cần đốt ra một cái hố, chúng ta cùng một chỗ bay ra ngoài, sau đó chui vào biển cả lén lút rời đi, ai tìm được chúng ta?
Vương Khả nói ra.
- Tốt, cứ làm như thế.
Mộ Dung Lão Cẩu nói ra.
- Oanh!
Vương Khả ôm U Nguyệt công chúa, lập tức nhào về phía một cái tiên nhân băng.
- Vương Khả, mẹ kiếp, ngươi chờ một chút, cái tiên nhân băng này, chúng ta đều có phần!
Mộ Dung Lão Cẩu cả kinh kêu lên.
- Ẩm ầm!
Một đám lão binh du côn sợ rớt lại phía sau, cùng nhau nhào tới.
Vương Khả đánh đòn phủ đầu, rốt cuộc cũng kiếm được nhiều hơn một ít, ngay lập tức, trong lúc Tây Môn Tĩnh, Nhiếp Thanh Thanh đang trừng mắt, một cái tiên nhân băng đã bị mọi người phân chia hết.
- Ta đang giữ Lĩnh Vực Thiên Sư và Đại La Kim Bát, ta không thể ra tay, các ngươi phải đưa ta đi lấy! Ta cũng có phần!
Tây Môn Tĩnh tức giận kêu.
Nhưng, không có người nào để ý đến hắn, tất cả mọi người đều điếc giống nhau.
- Không thấy tiên nhân băng cung cấp năng lượng cho kết giới, kết giới phía ngoài sắp bị phá, mọi người chuẩn bị kỹ càng, cùng một chỗ xông ra ngoài! Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi đi trước mở đường, nhân lúc đệ tử Tuyết Ma Sơn phía ngoài còn chưa kịp phản ứng, phải nhanh, trong nháy mắt mở ra một cái thông đạo, chúng ta cùng một chỗ lao ra.
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Được.
Một đám lão binh du côn ứng tiếng nói.
- Xuất kỳ bất ý đánh úp.
Mộ Dung Lão Cầu cũng xoa tay.
- Tất cả đệ tử Tuyết Ma Sơn nghe lệnh, bọn Vương Khả muốn đi ra khỏi Tuyết Ma Điện, theo dõi kỹ bọn hắn cho ta, không được để tên nào chạy thoát.
Tiếng rống giận dữ của Bạch Liên Thánh Sứ trong nháy mắt truyền từ dưới đáy giếng sâu đến.
- Vâng. Bên ngoài Tuyết Ma Điện vang lên những tiếng hét.
Vương Khả: "... !"
Mộ Dung Lão Cẩu: "... !"
Đám người: "... !"
Con mẹ nó, Bạch Liên Thánh Sứ đã báo tin cho bọn hắn, chúng ta còn xông ra ngoài hay sao?
- Bạch Liên Thánh Sứ, sao ngươi lại phá hoại như vậy?
Vương Khả tức giận mắng về phía giếng sâu.
- Ta phá hoại? Mẹ kiếp ngươi mới phá hoại, hôm nay các ngươi còn muốn chạy? Nằm mơ đi thôi!
Tiếng mắng của Bạch Liên Thánh Sứ từ phía dưới truyền đến.
Trong lúc đám người Vương Khả đang phiển muộn sốt ruột, phía dưới lập tức truyền đến giọng nói kinh hô của Bạch Liên Thánh Sứ.
- Cái hỏa diễm liên hoa này của ngươi là thứ đồ chơi gì? Vì sao hỏa diễm này có thể đốt cháy cả cương tráo của ta?
Bạch Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.
Vương Khả cúi đầu nhìn lại, lại nhìn thấy bên trong giếng sâu, cương tráo của Bạch Liên Thánh Sứ cực kỳ dày, nhưng, phật nộ hồng liên lại từng chút từng chút đốt xuống phía dưới, giống như đang hòa tan băng cứng, cách Bạch Liên Thánh Sứ càng ngày càng gần.