- Ngươi là ai? Sao giọng nói của ngươi lại vây quanh bọn ta? Có đến ba Bạch Liên Thánh Sử, một người đã bị Bất Giới hòa thượng dẫn đi, một người bị mắc kẹt ở Lĩnh Vực Thiên Sư, còn một người đã bị U Nguyệt giết chết, cuối cùng ngươi là người nào? Ngươi là ai?
Vương Khả trợn mắt gào lên.
- Ngươi đoán xem?
Bạch Liên Thánh Sử cười khẩy nói.
- Lão sư, có phải còn có Bạch Liên Thánh Sử thứ tư? Đó là Bạch Liên Thánh Sử thứ tư sao?
Tây Môn Tĩnh tò mò hỏi.
- Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại.
Vương Khả và Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt quát mắng.
Mẹ kiếp, lần trước chỉ có một Bạch Liên Thánh Sử, mẹ cái miệng quạ đen, la lên một câu là thêm một Bạch Liên Thánh Sử, cứ la lên một câu lại thêm một Bạch Liên Thánh Sử, bây giờ lại la tới ba lần, nói cái gì dễ nghe được không?
Tây Môn Tĩnh.
Chỉ là ta mạnh dạn đưa ra giả thiết, Bạch Liên Thánh Sử nếu có thì sẽ có.
- Bạch Liên Thánh Sử? Trước đây nhân bản của đại trưởng lão của ngươi chẳng phải nói rồi sao? Tuyết Ma Sơn không có nhân bản của ngươi, hắn ta đá là người cuối cùng. Chắc không phải là ngươi cố tình bịa đặt chứ?
Vương Khả trợn mắt hét lên.
Vương Khả cũng khá căng thẳng, nếu ngươi lại thêm một Bạch Liên Thánh Sử, vậy bọn ta phải làm sao? Đến thì chẳng sao, về thì không được nữa sao?
- Hừ! Ta không giống ngươi, ta nói một là một, đó là nhân bản cuối cùng thì nhất định là cuối cùng.
Bạch Liên Thánh Sử lạnh lùng nói.
- Vậy thì tốt, làm ta giật cả minh.
Vương Khả thở dài.
- Đúng thế, sợ chết đi được. Tây Môn Tĩnh, ngươi đừng nói bậy bạ nữa.
Mộ Dung Lão Cầu cũng gào lên.
Tây Môn Tĩnh.
- Không phải là Bạch Liên Thánh Sử thứ tư thì giọng nói đó từ đâu đến?
Nhiếp Thanh Thanh chau mày nói.
- Có lẽ là truyền âm ngàn dặm gì đó? Không sao, mặc kệ hắn ta, cứ coi như hắn ta đang đánh rắm.
Vương Khả an ủi nói.
- Vương Khả, người muốn chết sao, ngươi nói ai đang đánh rắm?
Bạch Liên Thánh Sử tức giận quát lên.
- Ngươi xem, không sai chứ? Nếu hắn ta là Bạch Liên Thánh Sử thứ tư thì lúc này sớm đã lao ra, còn ở đó giận dữ làm ầm 1 sao?
Mặc kệ đi, phá kết giới trước đã.
Vương Khả nói.
- Phá kết giới ư? Làm sao phá? Hình như đúng như lời của Bạch Liên Thánh Sử hoàn toàn không phá được, phải hao tiên nhân bang trong đại điện mới được.
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng nói.
- Hừ, muốn phá kết giới Tuyết Ma điện thì các ngươi bỏ cuộc đi.
Kết giới Tuyết Ma điện chỉ có hơi thở của ta và nhân bản mới mở ra được, bất cứ ai cũng không thể phá giải được. Muốn hao hết tiên nhân băng bên trong, nếu các ngươi không có thời gian vài năm thì đừng có mơ nữa.
Giọng cười khẩy của Bạch Liên Thánh Sử lại truyền đến.
- Ổ? Là vậy sao? Vậy thì thực sự đa tạ ngươi.
Vương Khả đôi mắt sáng trưng.
- Ngươi nói gì thế?
Bạch Liên Thánh Sử ngẩn người.
~- Trương Thần Hư, mau lên, chúng ta cần hơi thở nhân bản của Bạch Liên Thánh Sử, mau ép ra đi. Chúng ta cần phải phân biệt thân phận.
Vương Khả lao đến Lĩnh Vực Thiên Sư hét lên.
ầm ầm!
Lĩnh Vực Thiên Sư bỗng phát ra tiếng nổ đùng đoàng, sau đó một cái đầu đẫm máu từ bên trong đại cầu của Lĩnh Vực Thiên Sư rơi ra, chính là cái đầu của nhị trưởng lão.
â Am! Đầu của nhị trưởng lão vừa rơi ra thì mùi nhân bản của Bạch Liên Thánh Sử tỏa ra đến Tuyết Ma điện kết giới.
Vừa nhìn thấy Tuyết Ma điện kết giới là run lên, bỗng nhiên ở giữa có một vết nứt, kết giới mở ra một cánh cửa.
- Khốn kiếp, Vương Khả, các ngươi đúng là tự tìm đường chết.
Nhị trưởng lão căm uất gào thét.
- Được rồi, được rồi, kéo về rồi đánh tiếp, chúng ta mở kết giới rồi.
Vương Khả hét lên với Lĩnh Vực Thiên Sư.
Râm!
Nhị trưởng lão lại bị kéo vào Lĩnh Vực Thiên Sư, bên trong Lĩnh Vực Thiên Sư lại truyền đến âm thanh đại chiến ầm vang một lần nữa.
- Đa tạ Bạch Liên Thánh Sử đã chỉ điểm.
Vương Khả nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Giọng nói của Bạch Liên Thánh Sử lại truyền đến, chỉ là lúc này là một âm thanh tức giận truyền đến.
- Mau, đệ tử Tuyết Ma Sơn quá đông, chúng ta sắp không cản được nữa.
Mộ Dung Lão Cẩu sốt ruột nói.
- Cửa vào Tuyết Ma điện kết giới đang thu nhỏ sao?
Tây Môn Tĩnh cũng ngạc nhiên hỏi.
- Mau lên, trốn vào bên trong.
Vương Khả thúc giục nói.
Nói xong, Vương Khả ôm lại U Nguyệt công chúa rồi lao vào trong. Nhiếp Thanh Thanh sớm đã lao đến nhất phẩm bạch liên.
Một đám người nhanh chóng xông vào đại điện.
VùI Kết giới khép lại một lần nữa, đệ tử Tuyết Ma Sơn bên ngoài giới đang đuổi đến nhưng lại bị chặn ở bên ngoài Tuyết Ma điện khiến ai cũng nôn nóng.
- Chúng ta, chúng ta đã vào trong rồi sao?
Tây Môn Tĩnh vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.
- Đúng thế, đa tạ Bạch Liên Thánh Sử! Bạch Liên Thánh Sử, ngươi có thể truyền âm ngàn dặm không? Ở trong Tuyết Ma điện có gì cần chú ý không?
Vương Khả hỏi.
- Cút!
Giọng nói tức giận của Bạch Liên Thánh Sử lại truyền đến.
Bạch Liên Thánh Sử rõ ràng cũng không ngờ tới, hắn ta định mỉa mai Vương Khả vài câu nhưng lại giúp Vương Khả tiến vào Tuyết Ma điện, mẹ nó, ngươi nói có tức không?
“Tiên nhân băng? Rít! Có rất nhiều tiên nhân băng, ở đây có cả trăm vạn cân tiên nhân băng ư? Nhiều vậy sao?
Vương Khả hoảng sợ nói.
Nhìn thấy tiên nhân băng chất đống như núi trong Tuyết Ma điện, dường như muốn lấp đây Tuyết Ma điện.
- Vương Khả, đứng yên, những tiên nhân băng này thông đồng với kết giới bên ngoài. Một khi bị bắt ép thu hồi, kết giới bên ngoài sẽ tự động phá giải. Chúng ta lại phải mệt mỏi đối phó với đệ tử Tuyết Ma Sơn.
Mộ Dung Lão Cấu hét lên.
Vương Khả liếc nhìn Mộ Dung Lão Cẩu, cuối cùng phải nhíu mày chịu đựng cảm giác bị thôi thúc thu hồi tiên nhân băng.
Tất cả mọi người ngắm nhìn nhất phẩm bạch liên ở giữa đại điện.
Nhất phẩm bạch liên đang nở rộ bốc lên rất nhiều hơi nước, hơi nước lan tỏa làm cho cả đại điện lạnh rùng mình.
Rít, lạnh!
U Nguyệt công chúa mơ màng run rẩy trong lòng Vương Khả.
- Lạnh? U Nguyệt không sao đâu, có ta đây, ta sẽ sưởi ấm cho nàng, không lạnh đâu.
Vương Khả nói.
Dứt lời, Vương Khả một tay ôm lấy U Nguyệt công chúa, một tay nâng phật nộ hồng liên, phật nộ hồng liên bốc lên khói lửa ngùn ngụt tỏa ra lượng nhiệt lượng lớn sưởi ấm cho U Nguyệt công chúa đang trong cơn thiếp đi.