Bất Diệt Thần Vương

Chương 155: Tất Cả Mọi Người Tới Chơi




Tên tà ma kia vẫn còn sợ hãi nói.

- Thua sạch? Ta bảo các ngươi mang Vương Khả đi chơi, vì để cho Vương Khả bành trướng, chứ không phải để cho các ngươi đi đưa tiền, cho Vương Khả chút lợi lộc là đủ rồi, kinh phí ta cho làm việc nhiều như vậy, ngươi thua sạch rồi sao? Tất cả đều thua bởi Vương Khả?

Đồng An An trợn mắt nói.

- Cũng không phải là toàn bộ thua bởi Vương Khả, mà là có rất nhiều người tới tham gia, chúng ta, chúng ta thua cho người khác!

Tên tà ma kia khổ sở nói.

- Không phải danh xưng của ngươi là Bắc đổ thần sao? Còn có tên huynh đệ kia của ngươi nữa, cái gì mà Nam đổ thánh! Các ngươi bại bởi Vương Khả, ta có thể hiểu nguyên nhân là ngươi vì Vương Khả, ngươi mới biến thành ngươi mới! Nhưng những tên tà ma khác cũng không có chơi qua mạt chược, mấy cái đổ thần, đổ thánh các ngươi cũng không thắng được sao?

Đồng An An trợn mắt nói.

- Trò mạt chược này không giống, tất cả mọi người là đệ tử Ma Giáo, đều biết pháp thuật, lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta không có cách nào gian lận! Chỉ có thể dựa vào vận khí sờ bài, ta... !

Vẻ mặt tên tà ma kia khổ sở nói.

Đồng An An nóng nảy:

- Vương Khả nghiện chưa?

- Chưa, Vương Khả không thua không thắng, ta thấy hắn còn hối hận, mấy lần rời khỏi bàn đều đi đến nơi hẻo lánh thở dài, nghĩ đến... !

Tên tà ma kia cười khổ nói.

- Đừng để người khác lên bàn, chỉ mấy người các ngươi chơi với Vương Khả, để hắn thắng!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Thế nhưng mà, chúng ta không có tiền!

- Ta bao các ngươi!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Bao? Chúng ta một mực thua thì sao?

- Đánh rắm, tiền của lão tử là gió lớn thổi tới à? Ta bảo các ngươi xài tiết kiệm một chút, tế thủy trường lưu*, chậm rãi thua! Có thua có thắng là được! Mục đích là để Vương Khả đắc ý, để hắn nghiện, để hắn tùy tiện, không phải ném tiền đi!

Đồng An An lạnh lùng nói. (* tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài)

- Thế nhưng, bài mạt chược nhiều biến số, chúng ta không thể khống chế! Ba bài của chúng ta rắm rối, Vương Khả thì một bài thuần một sắc, đối đối hồ, chúng ta liền... !

Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh chó má, ngay cả thắng thua cũng không khống chế được?

- Thôi, vậy thì tùy tiện, nếu không thể lôi kéo, ngày mai sẽ động thủ, hôm nay ngươi trở về, cố hết sức để cho Vương Khả thắng, ngày mai chúng ta sẽ để Vương Khả trúng chiêu, một lần bắt hắn lại, hắn ăn bao nhiêu, ta bắt hắn nôn ra bấy nhiêu!

Đồng An An lạnh lùng nói.

- Chỉ thua tiền là được sao? Ta an tâm!

Tên tà ma kia nhẹ nhàng nói.

Đồng An An:

-...

Cái danh Bắc đổ thần của ngươi là bỏ tiền ra mua à?

- Vậy, đàn chủ, tiền đâu... ?

Tên tà ma kia hỏi.

- Không có tiền!

Đồng An An trừng mắt nhìn.

- Hả?

- Không phải các ngươi quản lý chân nguyên huyết sao? Ta phê cho nhóm các ngươi cái tin, coi chân nguyên huyết như tiền, đi đánh cược với Vương Khả, chờ ta khống chế được Vương Khả, sẽ mang chân nguyên huyết trả lại kho máu!

Đồng An An trầm giọng nói.

- Vâng!

...

Bắc đổ thần trở lại đại lao Thần Long đảo.

Giờ phút này, đại lao Thần Long đảo đã thay đổi lớn.

Không còn là một bàn mạt chược như lúc trước, mà bày ra hai mươi bàn, xếp thành một cái phòng bài bạc.

Đám tà ma, kết bè kết lũ mà đến, tiếng xoa mạt chược ào ào.

Vương Khả kiếm tiền, vì không bại lộ, nhất định phải che giấu, bằng không thì tất cả mọi người thua tiền, chỉ có bản thân thắng tiền, rất nhanh sẽ không giấu được, vậy làm sao bây giờ?

Một bàn biến thành hai mươi bàn. Mạnh ai nấy chơi, mọi người không nhìn chằm chằm vào ta. Thì sẽ không bại lộ!

Sự cuốn hút của mạt chược ở ngay chỗ này, Vương Khả hơi chỉ điểm một chút, mọi người liền thông suốt, hình thức ban đầu của một cái phòng bạc ra đời, những dịch vụ phụ thuộc hắn liền tạo thành một cách tự nhiên, thậm chí có tà ma ở dưới sự chỉ điểm của Vương Khả, còn bắt đầu pha trà luộc trứng bán.

Bắc đổ thần trở về liền dụi dụi con mắt, cái này, cái này không đúng! Chúng ta muốn làm Vương Khả nghiện, các ngươi pha trà luộc trứng làm cái quỷ gì vậy? Thật sự coi đại lao là chỗ ăn chơi hay sao? Chúng ta còn phải tính kế Vương Khả mà!

- Vương huynh đệ, sao ngươi không đánh bài? Sao lại đứng ở bên cạnh Vạn Xà Trì?

Bắc đổ thần đi lên phía trước.

Vương Khả không nói gì, một tên tà ma ở bên cạnh mở miệng nói:

- Vương huynh đệ nói, mọi người đánh bài cũng khá mệt, muốn làm chút đồ ăn, vừa vặn nhìn thấy cái Vạn Xà Trì này, đang nghĩ, có nên lấy nguyên liệu tại chỗ, bắt vài con lên làm đồ nướng hay không!

Bắc đổ thần:

-...

Đồ nướng? Lấy cái này làm đồ nướng ư! Chúng ta muốn ngươi nghiện, không phải để những đệ tử Ma Giáo khác nghiện. Bên đàn chủ đã bắt đầu hành động. Ta không thể như xe bị tuột xích được!

- Vương huynh đệ, không thể tới gần cái Vạn Xà Trì này được, bên trong có trận pháp, dưới Nguyên Anh cảnh đi vào, cũng sẽ bị áp chế tu vi, giống như phàm nhân! Rắn độc bên trong cùng nhau tiến lên, vậy chắc chắn sẽ chết! Đừng tới gần, không thể tới gần!

Bắc đổ thần lôi kéo Vương Khả khuyên nhủ.

- Hả? Rơi vào liền không bò được sao? Thật là nguy hiểm!

Vương Khả lập tức lùi lại hai bước.

- Vương huynh đệ, hay là chúng ta tiếp tục đánh bài đi?

Bắc đổ thần khuyên nhủ.

- Không phải ngươi đã thua sạch rồi sao?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

Ngươi đã thua sạch, còn muốn đánh bạc với ra? Đây không phải là đùa nghịch lưu manh sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn hóa đơn?

- Ta, ta còn có chân nguyên huyết!

Bắc đổ thần hít sâu một hơi nói.

- Chân nguyên huyết? Không muốn!

Vẻ Vương Khả trở nên kỳ lạ.

Ta không phải biến thái, lấy nguyên huyết làm gì?

- Uống rất ngon mà!

Bắc đổ thần buồn bực khuyên nhủ.

Dễ uống? Đó là máu người đấy, ta đâu có điên? Ngày xưa ở địa cầu, ta cũng không có truyền máu, ngươi còn muốn ta uống máu người?

- Vương huynh đệ, ngươi chưa uống qua nên không biết, đối với đệ tử Ma Giáo chúng ta mà nói chân nguyên huyết, còn tốt hơn linh thạch, khuyết điểm duy nhất, chính là không để được thời gian quá dài, nhưng rất đáng tiền, ngươi không muốn, có thể cho ta, ta dùng linh thạch mua của ngươi!