- Bạch Liên Thánh Sứ? Người vẫn còn phân thân?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi nói sao?
Lão già tóc trắng lạnh lùng nói.
Bên trong băng cốc, đám người trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh, hắn ta thì cúi rụt đầu.
- Ngươi lại mở miệng, ngươi muốn gọi bao nhiêu phân thân của Bạch Liên Thánh Sứ đến, ngươi muốn toàn quân bị diệt!
Vương Khả mắng.
Tây Môn Tĩnh há miệng muốn nói, nhưng lại thôi.
Trên cao, lão già tóc trắng tỏ vẻ nghi hoặc nhìn đám người Vương Khả, không phải lúc này các ngươi nên sợ chết sao? Lại còn có thời gian đi dăn dạy học trò?
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi có mấy cái phân thân, sao không ra hết đi. Mỗi lúc một người, ngươi không thấy phiền nhưng chúng ta thì có, diệt hắn cho ta!
Vương Khả chỉ lên trời hô.
Giữa không trung, lão già tóc trắng tự tin híp mắt lại.
Bạch Liên Thánh Sứ không phải kẻ ngốc, nếu bây giờ còn xem thường Vương Khả thì đúng là có bệnh. Một thân thể bị hòa thượng Bất Giới làm cho nhục nhã rồi dụ đi, một cái thì vẫn bị vây bên trong vùng Thiên Sư.
Chẳng lẽ bên trong đám người kia có cao thủ?
- Ngươi không phải chờ, ta là một phân thân ở Tuyết Ma Sơn.
Vương Khả, ngươi có thủ đoạn gì thì dùng nốt đi!
Lão già tóc trắng lạnh lùng nói.
- Chỉ có ngươi?
Vương Khả hỏi.
Vương Khả quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Thanh.
- Không sai, ở Tuyết Ma Sơn trừ tuyết ma sứ, thì hai trưởng lão là có thân phận cao quý nhất. Hay đó là Bạch Liên Thánh Sứ, chỉ là ta không ngờ tới bọn họ là cùng một người!
Nhiêp Thanh Thanh gật đầu một cái.
- Chỉ có một phân thân này, vậy là tốt rồi! Đến đi Bạch Liên Thánh Sứ tới đánh ta đi! Xem phật nộ hồng liên của ta đây!
Vương Khả kêu lên.
Vừa nói, Vương Khả vừa lật tay lấy ra một đóa sen rực lửa.
Đám người Mộ Dung Lão Cầu ở bên kia nhìn Vương Khả. Quả nhiên không phải ngươi chỉ còn một đóa. Trước đó lừa được Quốc sư Thi Quỷ, giờ lại muốn bẫy Bạch Liên Thánh Sứ?
Lão già tóc bạc híp mắt nhìn đóa sen trong tay Vương Khả.
- Vương Khả, trong tay ngươi là nhất phẩm hồng liên? Ta chưa từng thấy qua nhất phẩm hồng liên nào như vậy, ta cũng có nhất phẩm bạch liên. Ta biết nó là giả!
Lão già tóc trắng cười lạnh nói.
- Đây là trạng thái nổi giận của nhất phẩm hồng liên, gọi là phật nộ hồng liên, Bạch Liên Thánh Sứ ngươi không tin thì thử xem?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Thử? Ta không cần thử, ngươi lại định dùng cai quản thiên đạo Phù Không Thạch gạt ta!
- Hải!
Sắc mặt đám người Mộ Dung Lão Cẩu biến đổi.
Bạch Liên Thánh Sứ không bị mắc lừa?
- Bạch Liên Thánh Sứ ngươi không sợ sao? Ngươi nói đây là giả?
Ngươi dám coi thường nhất phẩm hồng liên của ta!
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu nghi ngờ nhìn Vương Khả. Mẹ nó, ngươi đúng là nói láo, Bạch Liên Thánh Sứ đều nhìn ra được ngươi còn không thừa nhận?
- Coi thường? Không tới mức đó. Ngươi lừa Quỷ Thần Kiếm của Hổ Hoàng, ta đã biết rồi. Chiêu thức giống nhau ta cũng biết rồi.
Ngươi cảm thấy vẫn còn tác dụng với ta sao?
Lão già tóc trắng cười lạnh nói.
Vương Khả sầm mặt, Bạch Liên Thánh Sứ giảo hoạt thế sao?
- Tất cả đệ tử Tuyết Ma Sơn tới đây!
Lão già tóc trắng hô to một tiếng.
- Vâng!
Vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn hét lên. Ngay lúc đó, một đám cường giả bay lên trời, tới thẳng băng cốc.
- Đại trưởng lão?
- Đại trưởng lão có gì phân phó?
- Đại trưởng lao, sao thế ạ?
Trong nháy mắt đã có mấy trăm cường giả bay tới, phía sau còn kéo đến nhiều hơn.
Vừa tới băng cốc, thì thấy trên cao có một quả cầu lớn, bên trong đang có một trận đánh kịch liệt.
Mà bên trong băng cốc, Đại La Kim Bát đang nhanh chóng hút lấy băng điêu ở bốn phía.
- Người nào? Dám đến Tuyết Ma Sơn trộm người?
- Nhiếp Thanh Thanh, bọn chúng là ngươi dẫn tới?
- Là Nhiếp Tuyết Ma Sơn, đám người nay là nàng ta mang vào! Ta ngăn cản, nàng ta còn trách cứ ta!
- Ăn cây táo rào cây sung, tự tìm cái chết!
Dưới băng cốc đã có khoảng 2000 người đang náo động, giương cung bạt kiếm, bao vây toàn bộ.
Lúc này sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu, Tây Môn Tĩnh, Nhiêp Thanh Thanh đều rất khó coi.
Lão già tóc trắng ở trên không trung cười lạnh.
- Các ngươi cảm thấy bây giờ có thể trốn được sao?
- Bạch Liên Thánh Sứ ngươi mà có bản lĩnh thì đấu với ta thôi này!
Sắc mặt Vương Khả ngày càng khó coi nói.
- Ha ha, Vương Khả, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn ngây thơ quá nhỉ? Ngươi tưởng còn dắt mũi được ta nữa sao? Hôm nay các ngươi đùng hòng trốn thoát! Một người cũng đừng hòng chạy!
Hừ, ta còn chưa đi tìm ngươi mà ngươi lại tự mình mò tới cửa, ngươi đúng là không biết sống chết! Đối phó với ngươi dễ như trở bàn tay. Nhưng ta vẫn phải cẩn thận, cho tất cả mọi người bao quanh ngươi, không cho ngươi có chỗ thoát thân!
Lão già tóc trắng lạnh lùng nói.
- Đại trận đảo ngược Tuyết Ma Sơn mở ra, chỉ được vào không được ra. Khách không mời mà đến Tuyết Ma Sơn trông chừng kĩ cho ta. Đám người ngoại lai này đừng hòng trốn thoát!
- Vâng!
Vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn hô to một tiếng.
- Ẩm!
Ngay lập tức, bốn phía Tuyết Ma Sơn hình thành một kết giới lớn, bao phủ tất cả ở bên trong, không ai có thể chạy đi!
Vô số con mắt nhìn chằm chằm về phía băng cốc! Nhóm người Vương Khả đang gặp nguy hiểm!
Tuyết Ma Sơn, Băng Cốc!
Vương Khả bị nhốt vào Băng Cốc, càng ngày càng nhiều đệ tử Tuyết Ma Sơn đến đây, một lần này thôi đã có trên vạn người tới.
Hơn vạn người vây quanh bốn phía Băng Cốc, nhìn đám người Mộ Dung Lão Cẩu tuyệt vọng. Cái này mẹ nó Nguyên Thần cảnh cũng không ít, bọn họ còn bày ra đại trận, làm sao mà làm? Từ đầu chúng ta là rơi vào hố mà?
- Vương Khả, ngươi còn cách nào không?
Mộ Dung Lão Cẩu lo lắng nhìn về phía Vương Khả.
- Đang suy nghĩ!
Vương Khả cau mày nói.
- Đang suy nghĩ?
Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu cứng đờ.
Mẹ nó, giờ mới đang nghĩ, đây không phải là xong con bê rồi sao?
- Đợi chút nữa ta tới dẫn bọn họ rời đi, các ngươi hộ tống U Nguyệt rời khỏi đây đi, dùng hết toàn lực hộ tống U Nguyệt rời khỏi đây đi!
Vương Khả hạ giọng nói.
- Vậy ngươi thì sao?
Vẻ mặt U Nguyệt sốt ruột.
- Ta? Ta không sao? Ta có Phật Nộ Hồng Liên, ai cũng không dám chọc ta đâu, U Nguyệt, đến lúc đó ngươi cố hết sức chạy đi!
Vương Khả trịnh trọng nói.