- Đến lúc cứu người, ngươi lộ mặt ra là được. Lúc đó mọi người sẽ giành hết công lao tốt cho ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
~ Ta nghe theo ngươi!
Ú Nguyệt công chúa vừa cười vừa nói.
- Vương Khả, để cưới được U Nguyệt công chúa, ngươi thật sự không ngại chỉ tiền, kéo một đám chúng ta đi cùng ngươi vào chỗ chết vô ích, chỉ để lập công cho công chúa dẫn đầu!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Thế nào gọi là chết vô ích? Các người là nhóm máu thật đầu tiên, không phải ta đang để Thử Vương vận chuyển đến Ác Thần Đô sao? Chờ lần này chúng ta chiến thắng trở về, các người đều trở thành đại phú ông! Hừm! Nhờ các ngươi giúp một chuyện nhỏ, các ngươi còn muốn tranh công với người phụ nữ cua ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Lấy tiền của người, giúp người diệt trừ tai họa! Vương Khả vẫn đưa tiền mà!
Trương Chính Đạo nói đỡ.
Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu tối lại - Mẹ nó, đây là tiền của chúng ta, là chúng ta bán máu! Làm sao mà lại thành Vương Khả cho chúng ta?
- Ngươi có bản lĩnh thì đừng đi con đường của cửa hàng Thần Vương, tự đi mà bán!
Trương Chính Đạo nói.
Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu đen lên.
- Ha ha, lão cẩu, ta phát hiện, ngươi chỉ ăn quả đắng trước mặt Vương Khả, ha ha!
Một lão du côn cười to nói.
- Hắn còn chó hơn ta!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn Vương Khả.
Vương Khả lại lơ đễnh, nhìn về phía một đám lão binh du côn.
- Các vị, đa tạ các vị đã đến đây giúp đỡ. Các vị yên tâm, thu phục được Tuyết Ma Sơn, cứu các tội phạm chính đạo tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta. Vương Khả ta không có nói đùa, cam đoan với mọi người có thể thắng lợi trở về!
- Vương Khả, sao mà ngươi tự tin thế?
Mộ Dung Lão Cẩu vẫn không cam lòng nói.
- Là ngươi cho ta! - Ta?
Mộ Dung Lão Cẩu sững sờ.
Ta nhìn thấy Tuyết Ma Sơn thì sợ hãi, ngươi nói cho biết làm sao mà tự tin của ngươi đến từ ta?
- Chúng ta tới Tuyết Ma Sơn có người! Không phải ngươi đã sắp xếp kĩ rồi sao?
Vương Khả giải thích.
- Có người nào? Ta sắp xếp cái gì? Ngươi đừng có mà nói bậy, ta không biết ngươi đang nói cái gì.
- Nhiếp Thanh Thanh ý! Người đồ đệ còn lại của sư tôn Mộ Dung Lục Quang, ngày xưa Thập Vạn Đại Sơn Nhiếp diệt môn, là con dâu của Chu Hồng Y, không phải lần trước đã bị ngươi bắt cóc nhốt vào Tuyết Ma Sơn sao? Ngươi còn nói ngươi có cách để cho nàng ta tiến vào Tuyết Ma Sơn và trở thành cấp cao.
- Hả? Nhiếp Thanh Thanh? Ngươi không được để lộ thân phận nàng ta, không thì nàng ta sẽ gặp nguy hiểm!
Mặt Mộ Dung Lão Cầu biến sắc.
- Nguy hiểm gì? Chúng ta san bằng Tuyết Ma Sơn lần này, còn sợ nguy hiểm gì? Hơn nữa, ta ở Đại Ác Hoàng Triều cũng có thân phận, nàng ở vương triể Bạch Liên không chờ được nữa, không có chuyện gì phải lo!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà... !
- Yên tâm đi, ngươi cho ta cách liên lạc với Nhiếp Thanh Thanh, ta phái người đi tìm, đảm bảo không có vấn đề gì. Lần này chúng ta trong ứng ngoài hợp, một mẻ hốt gọn!
- Nhiếp Thanh Thanh mà sảy ra vấn đề gì, ta tìm ngươi tính sổ!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt.
- Yên tâm, yên tâm!
- Ngươi đã nghĩ đến phải đối phó thế nào với Bạch Liên Thánh Sứ chư?
Tây Môn Tĩnh nhíu mày hồi.
- Bạch Liên Thánh Sứ à? Ta có vũ khí bí mật! Yên Tâm!
- Nhưng mà hắn là Võ Thần cảnh. Õ Âm Sơn, ngươi đã đắc tội với hắn. Hơn nữa ta dám khẳng định, lần này hắn sẽ không thèm nghe ngươi nói, nhìn thấy ngươi xuất hiện thì hắn sẽ đánh luôn.
Đến lúc đó, đâm Nguyên Thần cảnh chúng ta không ngăn nổi, ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.
- Ai nói thế?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái này còn phải ai nói sao? Phân tích là có thể ra được!
- Ngươi phân tích? Lần trước Âm Sơn chính là phân tích của ngươi, cuối cùng gây thêm rắc rối!
Ta đang nói giúp ngươi, ngươi lại làm rối lên?
Tây Môn Tĩnh đen mặt, có thể đừng nhắc đến lần Âm Sơn đó được không?
- Đúng rồi, Tây Môn Tĩnh, không phải ta bảo ngươi ở nhà đợi sao, sao lại đi theo đến đây?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta về nhà rồi, ta nói với cha ta là người để ta trở về, nhưng ông ấy cứ bắt ta phải đi theo. Còn nói, thầy muốn đi đánh giặc, ta là học trò sao có thể ở nhà? Bắt ta phải đi theo ngươi, còn phải quya lại viết chiến lược quân sự cho cha ta! Ta không muốn đi theo đâu!
Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.
- Tây Môn Thuận Thủy không phải là gây thêm phiền phức cho ta sao?
Vương Khả nhíu mày.
- Thêm phiền? Ta tới hỗ trợ, phiền chỗ nào?
- Ngươi không nhận ra là mỗi lần đi chiến đấu, đi cùng ngươi đều gặp xui xẻo sao? Vốn dĩ đơn giản thì cũng trở thành khó khăn.
Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
- Ngươi nói cái gì?
- Lần đầu gặp mặt ngươi, ngươi và Tào Hùng đi Thiên Lang bắt ta. Ngươi xem, ngươi đường đường là hình bộ thượng thư lại thành ra cái bộ dạng đấy? Lần thứ hai, khi có khoa cử, ngươi tìm ta gây phiền toái. Kết quả là toàn bộ đều bị Trình Bạch Xuyên đánh. Lần thứ ba, ta đi mua mảnh đất kia, ngươi và đám công tử kia bị treo ngược lên đánh. Đấy là lúc chúng ta đối đầu. Sau này lúc ngươi làm học trò của ta, đổi thành ta bị đen đủi. Lân thứ nhất đi Âm Sơn, ta đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, cho ngươi đi tìm quân ở Âm Sơn đến giúp đỡ, kết quả ngươi tìm Giải Binh Giáp mang theo một đám tà ma. Trước lần ở Âm Sơn không lâu, cha ngươi bảo ngươi xuống phía nam cứu ta. Kết quả là ngươi chọc giận ba đại Võ Thần ứng phó ta! Mẹ nó, ngươi còn chưa nhận ra sao?
Vương Khải trợn mắt nói một mạch.
~ Ào ào ào!
Xung quang, Mộ Dung Lão Cẩu và các lão binh du côn lập tức lùi ra phía sau. Mẹ nó hắn ta là sao chổi à, ai đi cùng cũng gặp xúi quẩy!
- Lần này ta vất vả lắm mới đưa được ngươi về nhà, muốn lặng lẽ đi đánh Tuyết Ma Sơn. Ai ngờ ngươi lại theo tới. Biết đâu mọi việc đang đơn giản mà vì sự có mặt của ngươi lại trở nên phức tạp?
Sắc mặt của Vương Khả trở nên gấp gáp.
Mặt Tây Môn Tĩnh đen lại.
- Ngươi tưởng ta sẽ biết trước sao? Cái gì mà mọi chuyện đổ bể?
Có việc gì liên quan đến ta đâu. Tới Võ Thần cảnh rồi, ta đang ở trên phi thuyền, không làm gì cả làm sao có thể trêu trọc người khác?