- Vương Khả ngươi có năng lực xuất chúng, ngươi có năng lực của một thừa tướng, ngươi còn có nhân mạch, nếu như ngươi toàn lực phụ tá U Nguyệt công chúa, ta rất xem trọng!
Tây Môn Thuận Thủy giải thích nói.
Thần sắc của Vương Khả trở nên cổ quái:
- Ngươi khen ta có năng lực thừa tướng thì cũng thôi đi, ta có nhân mạch? Ta có cái nhân mạch gì? Ta mới ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn không được bao lâu, ta chỉ có một mình không nơi nương tựa!
Thần sắc Tây Môn Thuận Thủy trở nên cổ quái nhìn Vương Khả một chút, cuối cùng không có giải thích tiếp, ngươi còn tưởng rằng ngươi không có nhân mạch hay sao? Ngươi lăn lộn đến Đại Ác Hoàng Triều cũng bình an vô sự, ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi không có nơi nương tựa?
- Khương Đệ Nhất, an bài đồ đệ của hắn thành Thi Quỷ quốc sư, cũng nhằm vào Thi Quỷ Hoàng Triều? Nếu như U Nguyệt đăng cơ làm nữ hoàng, sẽ làm loạn kế hoạch của Khương Đệ Nhất, trước kia không thèm để ý, là bởi vì cảm thấy U Nguyệt công chúa không có khả năng thành công, nhưng bây giờ phát hiện Vương Khả có năng lực xuất chúng, cho nên lo lắng Vương Khả giúp U Nguyệt công chúa, ảnh hưởng đến bố trí của hắn?
Hoàng Nguyệt Nga nhíu mày nói.
- Đúng vậy.
Tây Môn Thuận Thủy gật đầu một cái.
Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày:
- Thiện Hoàng và con của hắn đang tranh đoạt bố trí Thi Quỷ Hoàng Triều? Hai cha con này, thật đúng là !
- Vương Khả, món sính lễ thứ hai này, ngươi cần phải nắm thật chặt! Bởi vì hoàng vị của Thi Quỷ Hoàng Triều đã bỏ trống rất lâu rồi, không thể kéo dài được nữa, ta lo lắng Khương Đệ Nhất sẽ tăng tốc hành động, ngươi cần phải cố gắng.
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói.
- Cố gắng? Cố gắng thế nào? Đẩy U Nguyệt công chúa leo lên hoàng vị, nếu dễ dàng như vậy, vì sao các ngươi không làm? Ta nói đẩy là có thể lên được?
Sắc mặt của Vương Khả trở nên khó coi.
- Đây là Thiện Hoàng muốn ngươi chuẩn bị kiện sính lễ thứ hai, ngươi xem đó mà làm thôi!
Tây Môn Thuận Thủy nhìn về phía Vương Khả nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, người cha vợ này chuyên môn lừa ta hay sao?
Thiện Thần Đô, Chiến Thần Sơn, Khương Đệ Nhất cũng ở đại điện!
Khương Đệ Nhất xuất một chưởng dọc lưng Quốc sư Thi Quỷ.
- Đa tạ sư tôn, vết thương của ta đã ổn hơn nhiều rồi, tay cũng dân mọc trở lại, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ!
Quốc sư Thi Quỷ trịnh trọng nói.
Khương Đệ Nhất nhìn miệng vết thương lúc trước bị cụt tay của Quốc sư Thi Quỷ, vẻ mặt chăm chú.
- Sư tôn, làm sao vậy?
Quốc sư Thi Quỷ hiếu kỳ nói.
- Kiếm thuật của Trần Thiên Nguyên, vậy mà không hề để lại dấu vết, rốt cuộc trình độ kiếm thuật của hắn đang ở mức độ nào?
Sắc mặt của Khương Đệ Nhất khó coi nói.
- Không phải Trần Thiên Nguyên vừa mới đạt tới Võ Thần cảnh sao? Sao sư tôn lại kinh ngạc như thế?
Quốc sư Thi Quỷ nghi ngờ hỏi.
- Kiếm thuật của Trần Thiên Nguyên năm đó đã ở trình độ gần như là bất khả chiến bại. Cũng có thể nói, năm đó hắn có thể chiến đấu với những cao thủ cao hơn một cảnh giới, và có thể giết chết đối thủ! Đến nay, hắn đã phế võ công và luyện lại mấy lần, chỉ sợ... !
Sắc mặt của Khương Đệ Nhất khó nhìn.
- Công lực của Trần Thiên Nguyên có thể uy hiếp được sư tôn?
Quốc sư Thi Quỷ kinh ngạc nói.
- Uy hiếp ta? Không đến mức đấy! Nhưng ta thích đề cao đối thủ, cái tên Trần Thiên Nguyên này quả thực khiến ta khó giải quyết!
Khương Đệ Nhất híp mắt nói.
- Sư tôn, vậy phải làm sao bây giờ?
Quốc sư Thi Quỷ lo lắng.
Khương Đệ Nhất trầm ngâm chốc lát:
- Thi Quỷ Hoàng Triều, chúng ta đã sắp xếp lâu như vậy rồi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Nếu Vương Khả đã trở về rồi, thì lập tức đẩy nhanh tiến độ.
- Sư tôn, Vương Khả kia hình như chỉ có Nguyên Anh, vẫn phải phòng bị sao?
Quốc sư Thi Quỷ kinh ngạc nói.
- Vi sư sắp xếp, chưa bao giờ xem thương bất kỳ một đối thủ nào, dù Vương Khả kia tu vi yếu, nhưng vận mệnh lại không nhỏ!
Khương Đệ Nhất trầm giọng nói.
- Vận mệnh? Chỉ là may mắn thôi sao?
Quốc sư Thi Quỷ không tin nổi.
- May mắn cũng là một loại thực lực, ta đã tìm hiểu qua kinh nghiệm Thập Vạn Đại Sơn của hắn, 10 năm ngắn ngủ, đã đạt hiệu Thập Vạn Đại Sơn. Cho dù là may mắn, hay năng lực tốt, vẫn dựa theo khả năng để tính toán! Lần này hắn giúp U Nguyệt lấy được Quỷ Thần Kiếm ta cũng ngạc nhiên, biết là không thể coi thường được. Cũng may hắn bị bắt vào Đại Ác Hoàng Triều. Ta cứ nghĩ là hắn chắn chắn sẽ chết, không ngờ hắn có thể lăn lộn được trong Đại Ác Hoàng Triều? Hừm, lúc này mà còn coi thường hắn, ngươi đúng là thiếu hiểu biết!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Hả? Vâng!
- Lần này là do ta chủ quan, không dùng toàn lực để đối phó.
Nếu như lúc đầu ta giết chết Vương Khả, thì đã không có nhiều truyện như vậy!
Khương Đệ Nhất trầm giọng nói.
- Sư tôn, đối phó với Vương Khả, không cần người đích thân ra tay.
Quốc sư Thi Quỷ kinh ngạc nói.
- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu. Đáng tiếc lần này Trần Thiên Nguyên trở về, rất khó để giết Vương Khả!
Sắc mặt của Khương Đệ Nhất rất khó coi.
- Sư tôn, Vương Khả không thể lúc nào cũng ở cạnh Trần Thiên Nguyên. Chỉ cần bọn chúng tách ra, sẽ có cơ hội!
Quốc sư Thi Quỷ siết chặt nắm đấm tự tin nói.
- Bọn chúng tách ra?
Khương Đệ Nhất khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ.
10 ngày sau, ở bên ngoài Thiện Thần Đô, khu sản nghiệp số một Thần Vương!
Khu sản nghiệp số một Thần Vương còn đang xây dựng trong khí thế hừng hực, tuy nhiên một vài chỗ đã có phôi liệu.
Khu chợ ở cửa quảng trường Thần Vương, hiện tại có vô số người dân Thiên Thần Đô đứng chen chúc.
Bấy giờ, Trương Chính Đạo, Tây Môn Tĩnh và nhóm binh lính đang duy trì trật tự.
- Mẹ nó, lúc trước ai nói đây là nơi phân chim cũng không có, chỉ có bán đèn Nguyên bảo? Ngày nào cũng nhiều người như vậy, nếu một người cho ta một cân linh thạch, ta cũng phát tài rồi!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Vương Khả nói, trong thành mà có sản nghiệp của Thần Vương, giống như là Tất Địch thu hút tiền vậy!
Trương Chính Đạo giải thích.
Một đám binh lính du côn trừng mắt tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo. Tất Địch là ai?
- Các vị Một tiếng quát to vang lên ở cửa hàng Thần Vương.