- Trần Thiên Nguyên?
Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc hô lên.
Khi nào thì Trần Thiên Nguyên thay đổi thành cường đại như vậy?
- Thiên Nguyên ca, ngươi về rồi ư?
Ngay lập tức Hoàng Nguyệt Nga lộ vẻ vui mừng.
Thi Quỷ quốc sư cầm lấy cánh tay bị chém đứt của mình, mặt kinh hãi và oán hận nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
Mà giữa không trung, Khương Đệ Nhất lại tối sắm mặt nhìn về phía Trần Thiên Nguyên bỗng nhiên xuất hiện.
- Thiên Nguyên ca, bây giờ ngươi đạt đến Võ Thần cảnh rồi ư?
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Nga sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Trần Thiên Nguyên liếc nhìn Hoàng Nguyệt Nga, lộ ra một nụ cười khẽ, gật đầu:
- Khiến mọi người lo lắng, may mắn không làm nhục mệnh!
- Ta biết mà, ta biết mà, Thiên Nguyên ca chắc chắn sẽ làm được, bọn họ nói ngươi lăn đi lộn lại như vậy, cả đời đừng mơ tưởng đạt được Võ Thần cảnh, mà ngươi đã đạt được rồi, ta biết ngươi nhất định làm được mài!
Hoàng Nguyệt Nga vui vẻ nói.
- Trước đây đi nhầm một số con đường sai lầm, bây giờ ta đã tìm đúng phương hướng rồi, sau này sẽ không phạm sai lầm nữa!
Trần Thiên Nguyên gật đầu.
Mặt Hoàng Nguyệt Nga hân hoan, nhìn mà ánh mắt Khương Đệ Nhất càng đố ky hơn.
- Trần Thiên Nguyên, ngươi thật to gan, ngươi đám làm loạn ở Chiến Thần Điện ư?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng khiển trách.
Trần Thiên Nguyên quay đầu nhìn về phía Khương Đệ Nhất, lộ ra một nụ cười nhẹ:
- Khương Đệ Nhất? Lệ khí của ngươi vẫn nặng thế nhỉ! Cha ngươi không dạy ngươi đàng hoàng à?
- Trần Thiên Nguyên, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Nơi này là Chiến Thần Điện, ta là tam phẩm Chiến Thần, ngươi vừa đạt được Võ Thần cảnh, còn chưa được sắc phong, mà dám khiêu khích ta ở đây, bất cứ lúc nào ta cũng có thể định tội ngươi!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Trần Thiên Nguyên lắc đầu:
- Được Đại Đế sắc phong, bây giờ ta cũng là tam phẩm Chiến Thần, có thể ra lệnh cho Trung Thần Châu Chiến Thần Điện!
- Ngươi nói cái gì?
Mặt Khương Đệ Nhất tối sầm lại.
Vút!
Trần Thiên Nguyên bèn ném ra một tấm lệnh bài, Khương Đệ Nhất chớp mắt tiếp được giữa không trung.
- Tam phẩm Chiến Thần? Tại sao, tại sao ngươi lại lấy được?
Ngươi vừa mới vào Võ Thần cảnh, làm sao ngươi lại có được chức tam phẩm?
Mặt Khương Đệ Nhất biến sắc.
~ Ta là con trưởng của Trần gia! Lần này, nếu không phải ta không chịu vâng lệnh thì Đại Đế vốn muốn phong ta làm nhị phẩm Chiến Thần!
Trần Thiên Nguyên hạ giọng đáp.
Biểu cảm của Khương Đệ Nhất biến đổi rõ ràng.
- Hừ, Khương Đệ Nhất, trả lệnh bài của Thiên Nguyên ca lại đây!
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt kêu lên.
Khương Đệ Nhất siết lệnh bài trong tay, đầu ngón tay nổi gân xanh, hiển nhiên vô cùng khó chịu, nhưng vẫn ném lệnh bài xuống dưới.
Bộp!
Hoàng Nguyệt Nga chộp lấy.
- Thiên Nguyên ca, lệnh bài này ta mượn xem hai ngày nhé!
Hoàng Nguyệt Nga cười nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
Trần Thiên Nguyên mỉm cười, cũng không hề từ chối.
Dậm chân, Trần Thiên Nguyên hạ xuống quảng trường.
- Tây Môn thừa tướng, đồ nhi này của ta làm phiền ngươi rồi!
Trần Thiên Nguyên hơi thất lễ với Tây Môn Thuận Thủy.
- Trần Chiến Thần khách sáo, giao tình của ngươi với Thiện Hoàng, bổn quan đương nhiên hiểu rõ, lần này trước khi đi ngươi nhờ ta quan tâm Vương Khả, đương nhiên ta sẽ giúp đỡ hắn, chỉ là đồ đệ này của ngươi, thật là có bản lĩnh ha! Rõ ràng không cần ta giúp đỡ cũng có thể tự mình xông ra một mảnh thiên địa!
Tây Môn Thuận Thủy khẽ cười nói.
Cách đó không xa, giờ Vương Khả mới hiểu được, tại sao Tây Môn Thuận Thủy lại coi trọng mình, hôm nay còn chuyên môn đến giúp mình, hóa ra là được sư tôn nhờ vả!
- Vương Khả, ngươi làm gì rồi? Gây rắc rối to như vậy?
Trần Thiên Nguyên nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
- Sư tôn, người làm chủ cho ta đi, đồ nhi chỉ một lòng vì chính đạo, không màng mạng sống nghĩ cách cứu đệ tử chính đạo trở về, kết quả là tên Khương Đệ Nhất này dùng việc công để báo thù riêng, vì ghen ghét với sư tôn nên mới cố ý gấy khó dễ cho ta, phái cái tên Âm Quỷ quốc sư gì kia đi Âm Sơn mai phục ta, lần này nếu không có sư nương liều mạng cứu ta, e rằng đồ nhi đã chết ở Âm Sơn rồi, sư tôn, người phải làm chủ cho ta đấy nhé!
Ngay lập tức Vương Khả bày vẻ uất ức than khóc nói.
Cách đó không xa, Âm Quỷ quốc sư ôm cái tay cụt của mình, trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nhà ngươi nói láo à, trên Âm Sơn ta còn chưa đụng tới một cọng lông của ngươi. Ngươi ngậm máu phun người!
- Sư nương? Đâu ra sư nương của ngươi thế?
Trần Thiên Nguyên lườm hắn hỏi.
- Chính là vị sư nương này đây, đệ tử đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn, dọc đường gặp phải mai phục, sư nương đã bảo vệ ta một lần, trên Sơn Âm còn giúp ta ngăn lại tấn công của Hổ Hoàng, lại vì giữ gìn trong sạch cho ta mà không tiếc trở mặt với Khương Đệ Nhất, sư tôn, có sư nương như vậy, người ra ngoài cũng có thể yên tâm hơn nhiều rồi!
Vương Khả nói.
Trần Thiên Nguyên tối sắm mặt định quở trách.
- Vương Khả, ngươi nói cái gì đó? Ta và Thiên Nguyên ca không có gì hết! Ngươi đừng có nói bậy bạ!
Lập tức Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt nhìn Vương Khả.
Đương nhiên, sau khi lườm Vương Khả lại tặng cho hắn một ánh mắt khen ngợi.
^ Am! Khương Đệ Nhất rơi xuống quảng trường, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thiên Nguyên!
Leng keng!
Trần Thiên Nguyên thu trường kiếm vào bao, mặt mũi lạnh lùng nhìn về phía Khương Đệ Nhất.
- Khương Đệ Nhất, ta với cha ngươi có giao tình không có nghĩa là ngươi có thể mượn cớ mà làm xằng làm bậy, đồ nhi ta cũng coi như ngang hàng với ngươi, ngươi có chuyện gì không thể chờ ta trở lại rồi nói ư?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Khương Đệ Nhất lạnh lùng vặn lại:
- Trần Thiên Nguyên, đừng tưởng rằng ngươi với cha ta có giao tình là có thể áp chế ta, ngươi là tam phẩm Chiến Thần, ta cũng vậy!
- Ta không hề áp chế ngươi, ta chỉ muốn đòi một công đạo cho đồ nhi của ta, muốn biết ngọn nguồn vì cớ gì hôm nay lại xảy ra trận chiến to như vậy?
Trần Thiên Nguyên trầm trọng truy vấn.
- Ngươi mới về trở về còn chưa biết nhỉ? Tên đồ nhi này của ngươi đúng là có bản lĩnh lớn ha, nhậm chức Hồng Liên Thánh Sứ ở Hồng Liên Hoàng Triều! Tại Ác Thần Điện, được Ác Hoàng tự mình sắc phong, đồng thời dùng chân nguyên tràn ngập ma khí chứng minh ma tính của hắn! Ta thay mặt Chiến Thần Điện bắt hắn thẩm vấn thì có gì sai?
Khương Đệ Nhất trầm giọng đáp trả.