Bất Diệt Thần Vương

Chương 1517: Quyết tâm giết Vương Khả




- Chiến Thần Điện tổng cộng chỉ có hai chiến thần thôi còn làm cái gì mà tam tứ phẩm chứ? Sư mẫu, hắn có phải đang cố ý chơi người không?"

Hoàng Nguyệt Nga không để ý Vương Khả mà chỉ lạnh lùng nhìn Khương Đệ Nhất.

- Tam phẩm chiến thần sao? Hừ, tam phẩm chiến thần thì sao chứ? Hôm nay ta sẽ bảo vệ Vương Khả, có khả năng thì ngươi thử đuổi ta ra khỏi Chiến Thần Điện xem!

Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt không hề có ý nhường nhịn.

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nhìn Vương Khả, sát khí lúc này càng nặng hơn.

Khương Đệ Nhất không ngờ Hoàng Nguyệt Nga lại kiên quyết bảo vệ Vương Khả như vậy, điều này làm cho Khương Đệ Nhất thấy rất khó giải quyết nhưng Khương Đệ Nhất dường như có một lý do rất khó thay đổi vậy, thế nên hôm nay hắn nhất định phải bắt được Vương Khả.

- Nếu vậy thì đành xin lỗi trước rồi, Nguyệt Nga, việc ngày hôm nay, ngươi đừng nhúng tay vào!

Khương Đệ Nhất trừng mắt nói.

Nói rồi Khương Đệ Nhất liền xông đến.

- Ngươi dám sao?

Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt.

- Âm!

Hai chiến thần xông vào nhau, gió bão xung quanh nổi lên.

Khương Đệ Nhất lại thêm một chưởng làm cho Hoàng Nguyệt Nga bay lên trời.

- Ẩm ầm ầm!

Hai đại chiến thần đánh nhau giữa không trung.

Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, không ai ngờ là hai đại chiến thần lại đánh nhau.

- Ta đã cản được Hoàng Nguyệt Nga chiến thần rồi, tất cả các chiến tướng của Chiến Thần Điện nghe lệnh, lập tức bắt lấy Vương Khả, nếu như Vương Khả phản kháng thì có thể giết không cần hỏi!

Từ trên không trung truyền đến tiếng ra lệnh của Khương Đệ Nhất.

- Dừng tay, ta ra lệnh cho các ngươi, không được phép động vào Vương Khả, ai dám động vào Vương Khả ta sẽ đuổi người đó ra khỏi Chiến Thần Điện!

Hoàng Nguyệt Nga cũng hét lên từ trên không trung.

~ Ta là tam phẩm chiến thần, hãy nghe lệnh của ta, ra tay đi!

Khương Đệ Nhất lạnh lùng hô lên.

- Vâng!

Bên dưới vang lên tiếng của các chiến tướng.

- Dừng tay!

Hoàng Nguyệt Nga vội nói.

- Nguyệt Nga, ta không muốn làm ngươi bị thương nhưng ngươi tốt nhất là đừng làm gì cả! Ta sẽ đích thân ngăn cản ngươi, ngươi sẽ không thể xuống đó được đâu!

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.

- Khương Đệ nhất, người rốt cuộc là phát điên cái gì vậy hả, tại sao nhất định phải dồn Vương Khả vào chỗ chết?

Hoàng Nguyệt Nga hét lớn.

Khương Đệ Nhất vẫn không giải thích mà chỉ lạnh lùng ngăn cản Hoàng Nguyệt Nga.

Còn bên dưới một đám chiến tướng đồng loạt xông đến.

~ Ta xem ai dám tiến tới!

U Nguyệt công chúa bỗng hô lên.

- U Nguyệt công chúa, đắc tội rồi, đây là mệnh lệnh của chiến thần, chúng ta không thể làm khác được!

Một chiến tướng nói.

Trong tiếng hô hào tất cả cùng xông đến.

U Nguyệt công chúa lo lắng nhưng Vương Khả lại hít sâu kéo U Nguyệt công chúa ra sau lưng rồi tự mình xông lên.

Đúng lúc này một nắm đấm bỗng nhiên xuất hiện tấn công vào chiến tướng xông đến đầu tiên.

- Âm!

Quyền chưởng va vào nhau rồi lại tách ra, lúc này mới thấy được Trương Chính Đạo đã đến kịp thời.

- Vương Khả, ngươi đúng là biết gây chuyện đấy? Đệ Nhất Chiến Thần lại bất chấp tất cả giết ngươi!

Trương Chính Đạo bất ngờ nói.

- Đừng phí lời nữa!

Vương Khả trừng mắt.

- Trương Chính Đạo, ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta sao?

Ngươi có biết đây là nơi nào không hả? Ngươi muốn bảo vệ Vương Khả thì chúng ta sẽ bắt cả ngươi luôn, một mình ngươi có thể ngăn cản được chúng ta sao?

Một người chiến tướng gào lên.

- Vậy nếu như thêm ta thì sao?

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

- Ẩm!

Mấy chục chiến tướng xuất hiện trên quảng trường. Chính là Mộ Dung Lão Cẩu mang theo một nhóm binh già quay lại.

- Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi muốn làm gì hả? Chiến thần đã hạ lệnh rồi ngươi không nghe thấy hả?

Một chiến tướng nói.

- Hừ, Trương Chính Đạo vừa đến báo cho chúng ta nên chúng ta mới biết các người lại muốn giết Vương Khả. Nếu như Vương Khả chết thì tiền của chúng ta biết làm sao hả?

Một lão binh trừng mắt nói.

- Các người vì tiền mà phản bội Chiến Thần Điện sao?

Một chiến tướng trừng mắt nói.

- Vớ vẩn, chúng ta cũng nghe lệnh chiến thần, nhưng chúng ta nghe lệnh Hoàng Nguyệt Nga chiến thần, chúng ta sẽ bảo vệ Vương Khả, sẽ không cho các ngươi làm loạn Mộ Dung Lão Cẩu nói.

- Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi hãy bảo vệ Vương Khả, mang hắn đi đi!

Hoàng Nguyệt Nga nói từ trên cao.

- Tuân lệnh!

Bọn người Mộ Dung Lão Cẩu hô lên với Hoàng Nguyệt Nga ở trên cao.

- Hỗn xược, Mộ Dung Lão Cẩu, các người muốn làm phản sao?

Không biết ai là chủ của Chiến Thần Điện sao?

Khương Đệ Nhất ở trên không trung hô lên.

Mộ Dung Lão Cấu nhìn Khương Đệ Nhất ở trên không trung, hít sâu một hơi.

- Đệ Nhất chiến thần, ngươi đúng là tam phẩm chiến thần, địa vị cao hơn nhưng đám chiến tướng chúng ta đều là do Hoàng Nguyệt Nga chiến thần cứu từ trong chỗ chết, ngươi nghiêm khắc quản lý thuộc hạ của ngươi, Hoàng chiến thần lại như anh em ruột thịt của chúng tôi, chưa từng thất hứa với chúng tôi, bao dung với chúng tôi, chúng tôi rất biết ơn. Chúng tôi sẽ nghe theo Hoàng chiến thần, ở Chiến Thần Điện chúng tôi chỉ nghe Hoàng chiến thần thôi!

- Đúng vậy!

Cả đám binh già hô theo.

- Đồ khốn nạn, ra tay đi!

Khương Đệ Nhất hô lên.

- Dại Đám chiến tướng cũng hô theo.

- Ai dám tiến lên!

Đám binh già hét lên.

Chiến Thần Điện giống như chìm trong một trận chiến hỗn loạn.

- Trương Chính Đạo, mấy người các ngươi hộ tống Vương Khả và công chúa rời khỏi đây đi!

Mộ Dung Lão Cấu trầm giọng nói.

- Được!

Trương Chính Đạo đồng ý.

Nhất thời chiến thần điện đều là cảnh tuốt gươm bạt kiếm.

Khương Đệ Nhất ra lệnh từ trên cao.

- Đồ nhị, ra tay đi, bắt lấy Vương Khả cho ta, mặc kệ sống chết!

- Dại Thi Quỷ quốc sư vẫn luôn đứng ở một góc lên tiếng.

Trên bầu trời, ánh mắt của Khương Đệ Nhất lạnh lẽo:

- Đồ nhi, động thủ, bắt Vương Khả lại cho ta, bất kể sống chết!

- Vâng!

Thi Quỷ quốc sư đang đứng ở góc hô to đáp lời.

Thi Quỷ quốc sư dậm chân bay ra, quanh người vụt lên một dòng khí lưu mạnh mẽ.

- Vương Khả, các ngươi đi mau!

Mộ Dung Lão Cấu hét lớn một tiếng.

- Chạy đi đâu?

Đám Chiến Thần Điện chiến tướng quát to.

Oành!

- Đối thủ của các ngươi là bọn ta!

Mộ Dung Lão Cầu ngăn cản đám Chiến Thần Điện chiến tướng ngay lập tức.

- Vương Khả, công chúa, mau lên, ta tới mở đường, mau lên!

Trương Chính Đạo xông về phía trước kêu lên.