Bất Diệt Thần Vương

Chương 1505: Sống chết




- Các ngươi không có đủ giấy tờ, không theo đúng trình tự, không đúng với quy định, ban nãy các ngươi có thể cho là không biết không có tội, có thể tự nhận mù chữ, nói bản thân không hiểu luật, nhưng bây giờ, ta đã nói rõ cho các ngươi rồi mà còn không biết hối cải, đây là cố tình vi phạm, theo quy củ của Chiến Thần Điện, biết luật mà vẫn phạm luật thì nên phạt như thế nào?

Một đám chiến tương giương mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, bắt người còn muốn giấy tờ đầy đủ mới bắt được à?

Vương Khả lấy ra con ấn quan tam phẩm của bản thân:

- Muốn làm gì? Các ngươi hung hăng với ta thì được gì chứ? Bộ Ta nói sai sao? Đặc biệt là quốc sư Thi Quỷ ông đấy, tốt nhất là ông nên nhận thức rõ địa vị, thân phận của ông, nếu như ngươi đại diện cho Thi Quỷ Hoàng Triều, thì đều là bạn bè quốc tế, nếu như ông cưỡng ép bắt ta, thì chín chiến tướng này có nhiệm vụ liều chết để bảo vệ ta, tránh làm mất tôn nghiêm quốc gia! Nếu như ngươi đại diện cho Chiến Thần Điện, vậy mời theo trình tự quy luật mà làm, trước tiên là đến chỗ của thừa tướng, lấy được giấy cho phép bắt ta rồi tới nói tiếp! Ta chính là mệnh quan triều đình, còn là quan lớn tam phẩm, có quan ấn trong tay, nếu như các ngươi lại đến bắt ta, sau này chắc chắn phải cùng với Đại Thiện Hoàng Triều sống chết không ngừng.

Quốc sư Thi Quỷ, chín đại chiến tướng co rúm cả người. Mẹ nó, có điên mới muốn cùng Đại Thiện Hoàng Triều sống chết không ngừng. Chết tiệt, bây giờ bọn họ nên làm sao đây?

Vương Khả giơ quan ấn mình lên và đưa về phía quốc sư Thi Quỷ và chín đại chiến tướng!

- Đến đi, đây là quan ấn của Đại Thiện Hoàng Triều, cũng là biểu tượng của Đại Thiện Hoàng Triều, là khâm định của Thiện Hoàng, là mặt mũi của quan trường, các ngươi muốn động thủ sao? Đến đập quan ấn này đi, rồi cầm vũ khí nổi dậy, phản loạn Đại Thiện, từ nay về sau là kẻ thù của Đại Thiện, không chết không thôi!

Vương Khả giơ quan ấn lên nhìn mười người.

Sắc mặt mười người tối sầm xuống, mẹ kiếp chỉ có ngươi mới chịu cầm vũ khí nổi dậy. Nếu không phải có U Nguyệt Công Chúa ở đây, bọn ta không tiện giết người diệt khẩu, lão tử đã sớm giết chết ngươi, mẹ kiếp, ngươi còn có thể nói như vậy sao?

- Quốc sư Thi Quỷ không giỏi lắm nhỉ? Ngươi lạc quan quá, đây là khu vực của Đại Thiện Hoàng Triều, nơi này là của Đại Thiện Hoàng Triều, còn về Hoàng triều kia, tốt nhất Thi Quỷ ngươi nên giữ lại cho ta, hừi Vương Khả lạnh lùng hừ một tiếng.

Năm đó người này muốn hại chết người của U Nguyệt, mình cần gì phải cho hắn mặt mũi?

Vương Khả khiển trách, ánh mắt mười người thay đổi, hiển nhiên giờ phút này không biết phải làm sao. Chín vị chiến tướng nhìn về phía quốc sư Thi Quỷ.

- Chín chiến tướng các ngươi nhìn hắn làm gì? Hắn là một người ngoại quốc mà cũng có thể chỉ huy các ngươi sao? Các ngươi là chiến tướng Chiến Thần Điện, là sống lưng của Đại Thiện Hoàng Triều, không phải nhìn sắc mặt người ngoại quốc mà khúm núm như chó săn như thế, phì, khí phách Đại Thiện Hoàng Triều ta đều bị các ngươi làm mất hết rồi!

Vương Khả trừng mắt khiển trách quát mắng.

Khuôn mặt chín đại chiến tướng đồng loạt co quắp lại.

- Vương Khả, mẹ kiếp ngươi nói cái gì! Ai phá bỏ khí phách Đại Thiện Hoàng Triều? Muốn ăn đòn phải không?

Cuối cùng một vị chiến tướng không nhịn được nữa nên vọt lên.

Âm!

Tây Môn Tĩnh tiến lên, tiếp đón một quyền trong nháy mắt, hai đại cường giả chạm vào nhau, một trận trận cuồng phong lập tức dấy lên.

Thực lực Tây Môn Tĩnh mạnh hơn một chút, thân thể chiến tướng kia lập tức lui lại.

- Làm sao? Còn muốn đánh ta à? Sao không nhìn lại một chút xem ngươi là ai, cho rằng ta sẽ sợ các ngươi sao? Bản tôn là Lễ Bộ thị lang, đã từng đi vào Ác Thần Điện một lần còn không sợ, sao phải sợ ngươi? Ngươi tên gì, chờ ta về Thiện Thần Đô, xem ta có vạch một quyển tội của ngươi không!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Mẹ nó, quá khinh thường người khác rồi, các vị huynh đệ, trước hết cầm đầu Vương Khả xuống rồi nói!

Người kia tức giận nói.

- Lên đi, Tây Môn Tĩnh, cầm quan ấn của ta mà đánh với bọn hắn, nếu ai dám đánh nát quan ấn tam phẩm này thì ngay cả Chiến Thần cũng không bảo vệ được bọn hắn đâu!

Vương Khả trừng mắt khiển trách quát mắng.

- Lão tam, được rồi, được rồi!

Một đám chiến tướng lập tức giữ chặt chiến tướng đang vô cùng tức giận kia.

- Còn ngươi nữa, quốc sư Thi Quỷ, ngươi là một người ngoại quốc mà muốn động thủ trong khu vực Đại Thiện ư? Nếu ngươi dám động thủ, lỡ như chín đại chiến tướng bọn họ không giữ gìn được quốc uy, gây ra chuyện nhục nước mất chủ quyền thì ai cũng không bảo vệ được bọn hắn, nhất định bọn hắn phải bị xét xử cách chức Chiến Thần Điện, từ nay về sau bị toàn bộ Đại Thiện Hoàng Triều phỉ nhổi Vương Khả trợn mắt nói.

Mặt chín đại chiến tướng tối sầm lại.

Khuôn mặt quốc sư Thi Quỷ co quắp lại, cố kìm chế run rẩy bên trong sự phẫn nộ, cuối cùng cũng không tiếp tục tiến lên nữa.

- Được thôi, Vương Khả, ngươi muốn về Thiện Thần Đô, vậy thì đi thôi! Bây giờ có thể ta không động đến ngươi! Ngươi dám chơi trò gian trá thì đừng trách ta không khách khí!

Quốc sư Thi Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ngươi hiểu rõ, không phải ngươi có lòng từ bi không động đến ta, căn bản là ngươi không dám đụng đến ta, ta chơi ăn gian thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi là một người ngoại quốc mà còn dám quản Lễ Bộ thị lang như ta sao? Không nhìn lại thân phận của ngươi chút đi!

Vương Khả khinh thường nói.

Toàn thân quốc sư Thi Quỷ run rẩy, dĩ nhiên đã sắp không nhịn được nữa.

- Quốc sư, được rồi, được rồi, lùi một bước trời cao biển rộng, chờ Vương Khả trở về Thiện Thần Đô, có lúc hắn sẽ khóc thôi!

Mấy chiến tướng lập tức tới lôi kéo quốc sư Thi Quỷ đang nóng nảy đến sắp điên.

- Được rồi, đừng để ý đến bọn hắn nữa, chúng ta đi thôi!

Vương Khả nói với U Nguyệt Công Chúa.

- ÙI U Nguyệt Công Chúa gật đầu cười.

Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh bên cạnh lại trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, còn tưởng rằng phải có một trận ác chiến đây, mẹ nó, mới một quan ấn đã trấn trụ được bọn họ rồi? Vương Khả, sao ngươi có thể tự kiêu đến như vậy?

- Đi, chúng ta lên phi thuyền đi!

Vương Khả kéo U Nguyệt và nói.

- Chúng ta lên đó sao? Vậy còn quốc sư Thi Quỷ bọn họ thì sao?