Đồng thời trong lòng bọn họ cũng lặng lẽ nhớ kỹ, nhanh chóng đưa số tiền kia cho Vương Khả. Đồng thời khi trở về, bọn họ nhất định sẽ dẫn theo người nhà tới cảm tạ hắn.
Mà Vương khả cũng hoàn thành xong sứ mệnh đòi nợ của hắn.
Hắn hao phí một lượng lớn Chân Huyên Huyết đi đổi lấy năm trăm người này. Khi bọn họ trở về sẽ trả tiền lại, bản thân hắn cơ bản không hề có bất cứ tổn thất gì. Hơn nữa, năm trăm người vừa về, nhất định sẽ gây nên động tĩnh cực lớn, nhất định sẽ bùng nổ một hồi quảng cáo oanh liệt!
Chỗ phi thuyền của Vương Khả.
Trên boong thuyền, một đám tù phạm chính đạo khô gầy như que củi vẫn đang điều tức, thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn về một chỗ ở trên khoang thuyền cách đó không xa.
Sau khi Vương Khả đi ra ngoài hít thở không khí, nói chuyện một chút với đám tù phạm chính đạo xong, hắn lập tức trở lại khoang thuyền. Tiếp theo ở bên trong khoang thuyền lập tức truyền tới một loạt tiếng động đinh đinh đương đương.
Một tù phạm chính đạo hiếu kỳ hồi:
- Đây là tiếng gì vậy?
- Hình như là tiếng đục đá!
- Không thể nào, Vương gia chủ đục đá ở trong khoang thuyền để làm gì?
- Không có lầm được đâu, trước kia ta đã đừng đục qua đá tảng, tiếng động này tinh tế xen lẫn vào nhau, chính là tiếng đục đá.
Không chỉ có đục đá, còn có tiếng điêu khắc đá nữa!
- Điêu khắc đá à? Vì sao Vương gia chủ lại đi điêu khắc đá chứ?
- Không rõ, Vương gia chủ một lòng vì chính đạo chúng ta, lúc này ngài ấy đi chạm khắc đá, khẳng định cũng là vì chính đạo!
- Đúng đó, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mỗi Vương gia chủ mới thật sự là người có tâm chính đạo!
- Không sai, mấy tên đạo đức giả đi diệt ma kia cũng chỉ vì diệt ma có thể thu thập được công đức, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đi cứu chúng ta có phải hay không?
- Vương gia chủ đúng là vĩ đại!
Trong lúc một đám tù phạm chính đạo còn đang chỉ chỉ trỏ trồ, một tên đệ tử nhà họ Vương đột nhiên la lớn:
- Chờ một chút, ngừng thuyền, ngừng thuyền đi!
Đám người kia nhìn sang, chỉ thấy tên đệ tử phụ trách phương hướng của nhà họ Vương đứng ở đầu thuyền đang lên tiếng. Một người phụ trách mở Phi Chu mở miệng:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Tên đệ tử nhà họ Vương kia lớn tiếng nói:
- Dừng lại trước đi, để ta đi bẩm báo gia chủ!
Phi Chu chậm rãi dừng lại, tiếp theo chỉ nhìn thấy tên đệ tử nhà họ Vương kia một lần nữa đi tới cửa khoang thuyền của Vương Khả. Đệ tử nhà họ Vương cung kính nói:
- Gia chủ, chúng ta đã ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bây giờ đã đến thị trấn phụ cận Âm Bắc Tiên!
Trong khoang thuyền, lúc này Vương Khả đang cầm một khối Phù Không Thạch bị Trọc Chân Nguyên bao phủ, dùng một con dao đẽo tượng, giống như đang điêu khắc cái gì đó.
- Thị trấn Âm Bắc Tiên à? Rồi sao?
Vương Khả sửng sờ, hắn không thể dừng Phi Chu ở trong này được, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Không lẽ là cái tiên trấn ở gần Âm Sơn kia? Chỗ mà trước đó Hoàng Thiên Phong đã giả mạo trưởng trấn không lẽ chính là chỗ này?
Vương Khả rất rõ ràng, thuộc hạ của hắn không có khả năng tự ý điều chỉnh mệnh lệnh, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Hắn nhanh chóng dọn dẹp lại mấy thứ kia, sau đó cất bước đi ra ngoài khoang thuyền.
Vương Khả hiếu kỳ hỏi:
- Thế nào rồi?
Tên đệ tử nhà họ Vương kia nói:
- Gia chủ, e là U Nguyệt công chúa đang ở khu vực gần đây!
Vương Khả sửng sờ:
- Cái gì?
Chẳng lẽ thuộc hạ của hắn có mắt thông thiên à? Bay cao như vậy mà còn thấy được?
Tên đệ tử nhà họ Vương kia nói:
- Gia chủ, có lẽ ngài đã quên, nhà họ Vương chúng ta đã thiết lập một trạm dừng chân ở thị trấn Âm Bắc Tiên. Ö chỗ đó đã được thiết lập đây đủ bố trí, đồng thời nhà họ Vương chúng ta cũng sẽ dễ dàng dựa vào cách bày trí ám hiệu mà nhận biết được. Ám hiệu ở núi đá bên kia bày ra cho thấy có chủ mẫu nhà họ Vương đang ở đây. Toàn bộ đệ tử nhà họ Vương không tiếc bất cứ giá nào vẫn sẽ bảo vệ!
Vương Khả nhìn về phía khối đá hình vuông kia, nhíu mày:
~ Ta đã rời khỏi Đại Thiên một khoảng thời gian, chẳng lẽ bọn họ còn chưa đi sao?
Âm Sơn chính là chỗ mà Vương Khả bị Hoàng Thiên Phong bắt đi lần trước.
U Nguyệt công chúa mặc một bộ váy màu tím, đứng ở chỗ Vương Khả rời đi, nhìn vào một chỗ bên trong mảnh sương mù dày đặc mênh mông phía Nam.
Ổ bên cạnh cách đó không xa có hai người đang đứng, một người nằm trên ghế đá ăn thịt bò kho là Trương Chính Đạo, người còn lại đang cầm quạt giấy màu trắng, bấm đốt ngón tay giống như đang tính toán gì đó chính là Tây Môn Tĩnh.
U Nguyệt công chúa quay đầu, trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh:
- Tây Môn Tĩnh, chẳng lẽ chúng ta ở chỗ này chỉ để nhìn thôi sao? Ngươi đã ở đó bấm đốt ngón tay mấy ngày rồi, đã bấm ngón tay tính ra được gì chưa?
Tây Môn Tĩnh nói:
- Công chúa, không phải cha ta đã nói rồi đó sao. Công chúa muốn đi cứu Vương Khả, cha ta sẽ không ngăn cản, thậm chí còn có thể giúp công chúa ở trong tối tính toán sắp đặt một số chuyện. Nhưng việc bố trí hành động lần này vẫn phải để cho ta tới làm!
Trương Chính Đạo nói giúp:
- Công chúa, ngài nên nghe lời Tây Môn Tĩnh nói, tên nhóc này tham sống sợ chết, ít nhất hắn sẽ không gây tai họa!
U Nguyệt công chúa lo lắng nói:
- Trương Chính Đạo, sao ngươi không có vẻ gấp gáp gì hết vậy?
Rõ ràng Đệ Nhất Chiến Thần cũng đã ra lệnh, an bài một đám cường giả xuôi về phía Nam để bắt Vương Khả rồi mài!
Trương Chính Đạo khinh thường nói:
- Xuôi về phía Nam ư? Bên kia là Đại Ác Hoàng Triều, Đệ Nhất Chiến Thần cũng không tầm thường, chẳng lẽ hắn ta chỉ cần phái một đội ngũ đi là có thể bắt được Vương Khả hay sao? Nói đùa gì đây! Nếu như Vương Khả muốn trốn, ngay cả mẹ ruột hắn còn tìm không ra chứ đừng nói chỉ tới đội ngũ đang xuôi về phía Nam kia, không gãy gánh ở trong đó luôn đã là không tệ rồi!
U Nguyệt công chúa vẫn như cũ không yên lòng:
- Nhưng mà...
Trương Chính Đạo giải thích:
- Công chúa, lần này ngài cứ nghe lời Tây Môn Tĩnh một lần đi, Tây Môn Tĩnh là đệ tử của Vương Khả, lần này thừa tướng đã thu xếp cho đệ tử nghĩ cách cứu viện lão sư, chính là để khảo nghiệm Tây Môn Tĩnh! Tây Môn Tĩnh sẽ không quá mức ngu ngốc!