Bất Diệt Thần Vương

Chương 1460: Thời gian




Người ở Đại Ác Hoàng Triều bị điên hết rồi à? Còn để cho Vương Khả làm Hồng Liên Thánh Sứ? Bọn họ có bệnh hết sao?

Đương nhiên ngoại trừ vẻ mặt vui vẻ của U Nguyệt công chúa, đám người còn lại đều dùng biểu tình cổ quái mà nhìn Tây Môn Thuận Thủy, chẳng lẽ Đại Ác Hoàng Triều này sắp sụp đổ rồi à?

Ác Thần Đô, cửa hoàng cung Ác Thần Điện.

Bách quan lần lượt tiến vào trong Ác Thần Điện, còn Vương Khả lại cau mày nhìn về phía Hoàng Thiên Phong ở bên cạnh.

Biểu tình Vương Khả lo lắng:

- Lão Hoàng, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Sao mí phải của ta cứ luôn giật giật nãy giờ thế này?

Hoàng Thiên Phong nói:

- Còn có thể là chuyện gì nữa, chức Hồng Liên Thánh Sứ này của ngươi còn chưa chính thức hạ chỉ sắc phong, bộ ngươi không biết khoảng thời gian này ngươi xây dựng khu sản nghiệp Thần Vương gì đó, không biết bao nhiêu quan viên đã vạch tội ngươi!

Nói ngươi phá dỡ xây dựng lung tung, trẻ tuổi không có đức, xin Ác Hoàng bãi bỏ ngươi!

Vương Khả ở ngoài điện hùng hổ nói:

- Trẻ tuổi không có đức là sao? Danh phận do Ác Hoàng quyết định mà bọn họ cũng có tư cách nói à? Bọn họ cho rằng bọn họ là ai, đây là thiên hạ của Ác Hoàng, Ác Hoàng miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh! Ta chỉ làm một chút hạng mục ở hành cung của mình, bọn họ còn có thể quản ta sao? Đám tặc nhân mưu phản kia bọn họ có cáo trạng không? Bọn họ mặc kệ tội lớn mưu phản, lại đi quản việc nhà nhỏ nhặt không đáng kể của ta à?

Dạng người thế này cũng xứng làm quan sao? Bọn họ cầm bổng lộc của triều định lại không làm tròn bổn phận, mẹ nó, cái này có còn là con người không?

Giờ phút này, bách quan trong Ác Thần Điện im lặng, Ác Hoàng ngồi trên long ở, đương nhiên nghe được những lời nhục mạ của Vương Khả ở ngoài điện.

Lời nhục mạ này khiến cho đám quan viên tối sầm mặt mũi.

Hoàng Thiên Phong kêu lên:

- Vương Khả, ngươi nhỏ giọng chút đi, Ác Hoàng đều đã đặc xá cho đám Nhân Hoàng và Thánh Sứ rồi!

Vương Khả nhìn Hoàng Thiên Phong:

- Ta đã rất nhỏ giọng rồi, Ác Hoàng đặc xá, nhưng đặc xá cũng không thể ngăn sự thật được! Bọn họ mưu phản thì chính là mưu phản, bản thân dám làm còn không dám để người khác nói à? Ác 1Ä» (h3 TÀ X4 xá ahbšx TYhÄn xát IxhÂn< ab h2 1 ÁiLT¬ Ai có phải cùng bọn với nghịch tặc hay không, có phải bọn họ cũng là nghịch tặc hay không, phải điều tra từ ba đời tổ tiên nhà bọn họ, loại khối u ác tính này ở Đại Ác, giữ lại trên triều đúng là có lỗi với Ác Hoàng, có lỗi với Đại Ác Hoàng Triều, càng có lỗi với hàng ngàn, hàng vạn đồng bào ma đạo, ngươi có biết không?

Hoàng Thiên Phong đen mặt nhìn Vương Khả, Mẹ kiếp, ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết Đại Ác Hoàng Triều rối rắm khó gỡ, phức tạp như thế nào không?

Mà bên trong đại điện, những quan viên lúc trước cáo trạng Vương Khả đều hận không thể xắn tay áo lên đánh cho Vương Khả một trận, mẹ nó, cái này là do người nói sao?

Vương Khả khinh thường nói:

- Lão Hoàng, ngươi đừng nhìn ta như vậy! Ta nói cho ngươi biết, Ác Hoàng giao trách nhiệm này cho ngươi, đúng là đã đánh giá quá cao năng lực của ngươi rồi!

Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:

- Ngươi nói cái gì?

Vương Khả khinh thường nói:

- Ngươi rõ ràng là Ma Thần của Đại Ác, ngươi sợ cái rắm ấy, chỉ là một đám quan viên phản nghịch lòng dạ khó lường mà thôi, ngươi cần gì phải sợ trước sợ sau như vậy? Ác Hoàng đã cho ngươi thượng phương bảo kiếm sao ngươi lại không dùng?

Ngươi còn nói, không phải Ác Hoàng đã đánh giá năng lực ngươi quá cao thì là gì? Cái này nếu như đổi lại tới trong tay Hắc Liên Thánh Sứ, hắn ta sẽ trực tiếp cầm theo thượng phương bảo kiếm đó, lần lượt đến từng nhà diệt môn, xem bọn họ có chịu nhận hay không!

Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:

- Ngươi!

Bên trong đại điện, sắc mặt đám quan viên hoàn toàn thay đổi, mẹ nó, hắn nói vậy là sao? Hắn đang trực tiếp cổ động cho Ma Thần đến diệt cả nhà bọn họ đó à?

Một quan viên lập tức bước ra khỏi hàng lên tiếng:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần muốn cáo trạng Vương Khả, là xuất phát từ công tâm đối với Đại Ác Hoàng Triều!

Lại thêm một quan viên nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng là xuất phát từ công tâm, thuộc hạ của Vương Khả phá dõ quá nhiều, khiến cho bách tính ở đảo Hồng Liên Thánh Sứ phải trôi dạt khắp nơi! Mong Ác Hoàng xem xét!

Đám quan viên lần lượt lo lắng, biện bạch.

Bên trong đại điện, Ma Thập Tam ở vị trí đầu tiên bên trái cũng ra khỏi hàng.

Ma Thập Tam hít một hơi sâu, trầm giọng cung kính lễ bái nói:

- Hoàng Thượng, Vương Khả ở bên ngoài Ác Thần Điện không giữ mồm giữ miệng, không có chút đức hạnh nào, mong hoàng thượng trách phạt!

Đám quan viên hùa theo Ma Thập Tam, cúi đầu hướng Ác Hoàng trên long ỷ mà nói:

- Mong hoàng thượng trách phạt!

Ác Hoàng mặc một thân long bào màu đen, ôm một cái tã lót trong ngực, cười lạnh liếc nhìn Ma Thập Tam và bách quan.

Ác Hoàng trầm giọng nói:

- Cho truyền vào!

Một thái giám cao giọng quát:

- Truyền Vương Khả vào điện!

Tùy tùng Vệ Nhất ở cửa hét to:

- Truyền Vương Khả vào điện!

Bên ngoài Ác Thần Điện, Vương Khả nghe xong lập tức sửa sang lại dung nhan một phen.

Hoàng Thiên Phong giống như có thể ra vào Ác Thần Điện bất cứ lúc nào, trực tiếp vượt lên trước một bước tiến vào.

Vương Khả theo sát phía sau.

Vừa vào Ác Thần Điện, lập tức nhìn thấy tất cả quan viên đang nhìn hắn chằm chằm.

Trên long ở, Ác Hoàng vẫn xụ mặt như cũ, khóe mắt dường như có một chút lệ khí.

Hoàng Thiên Phong lập tức đi đến vị trí đầu tiên bên trái.

Mà ở vị trí đầu tiên bên phải, lại là một bảo tọa, trên bảo tọa có một nam tử mặc áo bào đỏ đang ngồi, trên áo bào đỏ còn thêu đồ án một đầu rồng màu đỏ vờn quanh không phải Hồng Liên Nhân Hoàng thì còn ai vào đây? Ngay cả khi Hồng Liên Nhân Hoàng bước vào Ác Thần Điện, hắn ta vẫn khoác áo bào đỏ này, làm cho Vương Khả vô cùng bất ngờ.