Vẻ mặt Ma Thập Tam dữ tợn nhìn Vương Khả, vô tội à? Hôm nay ai cũng vô tội, chỉ có mỗi Vương Khả ngươi là không phải, chờ qua hôm nay, xem ta có chơi chết ngươi hay không!
Vương Khả lập tức bái lạy Ác Hoàng:
- Ác Hoàng, ngài xem, ta bị Ma Thập Tam ghi hận rồi! Lần nghĩ cách cứu Ác Hoàng này, ta rõ ràng đã tham gia vào toàn bộ quá trình hoạt động, còn phát hiện ra bí mật của Ma Thập Tam, xin Ác Hoàng hãy cứu ta!
Ác Hoàng nhíu mày, nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả lập tức cung kính nói:
- Ác Hoàng tại thượng, việc này ngài có thể hỏi lão Hoàng, là ta và Hắc Liên Thánh Sứ phát hiện ra ngài bị phong ấn đầu tiên, ta và Hắc Liên Thánh Sứ không ngừng điều tra chân tướng, còn đi khuyên lão Hoàng, lão Hoàng mới dùng kế điệu hổ ly sơn ở hoàng cung dụ dỗ đám phản nghịch, cho nên chúng ta mới tìm được cái ngục giam Phù Không này. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, Hồng Liên Thánh Sứ trở về sớm, xém tí nữa chúng ta đã chết! Bởi vì hành động lần này mà ta bị một đám Nhân Hoàng, Thánh Sứ, Ma Thần ghi nhớ, không phải ta tranh công đâu, ta chỉ muốn cầu xin Ác Hoàng bảo hột!
Lúc này, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy mà không đòi điều kiện, Ác Hoàng quay đầu lại quên mất, vậy thì bản thân không phải xong rồi hay sao.
Ác Hoàng híp mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Hồng Liên Thánh Sứ ở bên ngoài ngục giam Phù Không là do ai giết?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, dù sao thì cái chết của Hồng Liên Thánh Sứ cũng là một điều bí ẩn, đạo kiếm quang thông thiên triệt địa kia tới bằng cách nào?
Ai là người giết Hồng Liên Thánh Sứ đây?
Vương Khả theo bản năng muốn nói là do Hắc Liên Thánh Sứ giết, thế nhưng, Hắc Liên Thánh Sứ trước mắt là giả, đây là Long Ngọc, nếu như hắn nói là do Long Ngọc giết, đám người kia sẽ chú ý đến, rất có khả năng Long Ngọc sẽ bại lộ!
Long Ngọc bị lộ thì vẫn có thể cứu, mấu chốt là Long Ngọc sẽ bị đám lão đại kia chú ý! Không được, không thể để cho Long Ngọc mạo hiểm được.
Vương Khả hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ai... là ta.
Lão Hoàng cách đó không xa trợn mắt nói:
- Là ngươi sao? Vương Khả, ngươi có thể giết chết Hồng Liên Thánh Sứ sao?
Ma Thập Tam, hai đại Nhân Hoàng, Bạch Liên Thánh Sứ cũng nhìn chằm chằm Vương Khả, hiển nhiên cũng không có ai tin.
Vương Khả giải thích:
- À, tình huống lúc ấy các ngươi không biết đâu, Hồng Liên Thánh Sứ nói muốn xuất đại chiêu, một chiêu kiếm quang thông thiên triệt địa từ trên trời giáng xuống kia là muốn chém ta!
Nhưng mà lúc đó ta quá khẩn trương, nên đã tùy tiện ném một tảng đá vào hắn ta, dẫn đến Hồng Liên Thánh Sứ phân tâm, kết quả là đạo kiếm quang xuyên thấu trời đất kia đã đâm trúng vào trên người Hồng Liên Thánh Sứ. Sau đó Hồng Liên Thánh Sứ lập tức bị ta ném đá cùng một một thanh kiếm cương kia chém giết! !
Đám cường giả ở bốn phía đen mặt nhìn về phía Vương Khả. Mẹ nó! Ngươi cho rằng chúng ta là đồ đần à?
Đạo kiếm quang xuyên thấu trời đất kia là do Hồng Liên Thánh Sứ sử xuất ra, sao có thể tự chém chết bản thân được?
Vương Khả lại một lần nữa giải thích thêm:
- À, có lẽ do chiêu thức kia của Hồng Liên Thánh Sứ mạnh tới mức quá đáng, đến nỗi chính bản thân hắn ta cũng không khống chế được, tảng đá của ta chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi! Là trùng hợp!
Đám cường giả câm nín, cái lí do hỏng bét này... ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin sao?
Chỉ có Long Ngọc đứng bên cạnh là không nói lời nào, trong đáy mắt lóe lên vẻ cổ quái, một kiếm kia rõ ràng là do hắn chém, hắn lại cố hết sức chối bỏ làm gì?
Vương Khả lập tức nói thêm:
- Ác Hoàng, tình huống chính là như vậy! Nhân sinh có đầy những chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không biết được một khắc sau sẽ xảy ra cái gì! Hồng Liên Thánh Sứ làm sao ngờ được hắn ta lại vung ra một kiếm mà chính bản thân hắn ta cũng không cách nào khống chế được, đúng lúc lại gặp tảng đá của ta nữa chứ? Sự thật chính là như thế!
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả:
- Có đúng như vậy không?
Ta cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi lại coi ta là kẻ ngốc sao?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Vương Khả, trước mặt Ác Hoàng, đừng vội nói bậy bạ!
Giờ phút này Vương Khả cũng rất phiền muộn, là các ngươi nhất định phải bắt ta nói, ta cũng không muốn đâu, nhưng ta càng không thể để lộ bí mật của ta, cái lý do mà ta nói này, các ngươi dựa vào cái gì mà không tin, lại không có ai làm chứng cho các ngươi, còn không phải ta nói cái gì thì là cái đó hay sao?
Vương Khả lập tức cường điệu lên nói:
- Lời ta nói là sự thật, lão Hoàng, ta còn phát hiện ra, Hồng Liên Thánh Sứ cũng không phải là tà ma, hắn ta là chính đạo! Không tin thì ngươi đi kiểm tra một chút đi!
Ma Thập Tam tức giận trợn mắt lên nói:
- Cái rắm, Hồng Liên Thánh Sứ sao có thể là đệ tử chính đạo được?
Vương Khả trừng mắt nhìn Ma Thập Tam, ta đang nói với lão Hoàng, ngươi nhảy ra la hét cái gì?
Vương Khả thúc giục:
- Lão Hoàng, ta có lúc nào lừa ngươi đâu, tự bản thân ngươi đi kiểm tra thử đi! Giúp ta chứng minh trong sạch!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn Vương Khả, mặc dù hắn ta rất muốn mắng Vương Khả nhưng vẫn vung tay lên, dùng tay khẽ hút thi thể Hồng Liên Thánh Sứ đang treo ở bên ngoài vào.
Thi thể của Hồng Liên Thánh Sứ chia làm hai nửa, Hoàng Thiên Phong kiểm tra một hồi.
Hoàng Thiên Phong ngạc nhiên nói:
- Là thật, Hồng Liên Thánh Sứ không có nhập ma à?
Ma Thập Tam ngạc nhiên kêu lên:
- Không có khả năng, không thể nào, lúc đầu là ta tự mình khảo hạch, sao có thể không nhập ma được?
Lập tức, Ma Thập Tam cũng kiểm tra thi thể một phen.
Ma Thập Tam cả kinh kêu lên:
- Không thể nào, không thể nào, sao lại không có nhập ma? Lúc trước ta đã xác nhận hắn là tà ma cho nên mới đề cử hắn, vì sao, sao lại...
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong rất khó coi:
- Chẳng lẽ Hồng Liên Thánh Sứ là do chính đạo phái đến nằm vùng sao?
Ác Hoàng cũng híp đôi mắt, nhìn về phía Ma Thập Tam:
- Ma Thập Tam, lúc trước hắn ta là do ngươi đề cử làm Hồng Liên Thánh Sứ, thi thể không thể gạt người! Vương Khả cũng không có gạt người! Ngươi tiến cử một tên đệ tử chính đạo làm Hồng Liên Thánh Sứ sao? Ngươi phải bị tội gì đây?