- Thập Tam Ma Thần, người đâu? Bọn họ ở đâu? Hai Nhân Hoàng đi đâu rồi?
Tin tức mà Vương Khả đưa đến là đúng, vào thời khắc này, Ác Hoàng nhất định đang hết sức nguy hiểm. Phải làm sao mới được đây?
Ma Thần gầy gò kia nhìn về phía đảo Hồng Liên Thánh Sứ.
- ĐI Hoàng Thiên Phong không chút do dự, trong chớp mắt đã vọt tới.
Thập Tam Ma Thần gầy gò cũng dậm chân bay theo lên.
Cửa ngục giam Phù Không.
Hai đại Nhân Hoàng phút chốc đã đến.
- Bịch! Bịch!
Hai bóng người đáp xuống bên ngoài ngục giam Phù Không, khí tức kinh khủng nháy mắt đã khiến cho sắc mặt Vương Khả thay đổi, trở nên hết sức kinh hãi.
- Bái kiến Hắc Liên Nhân Hoàng!
- Bái kiến Hồng Liên Nhân Hoàng!
Vô số cường giả ở bốn phía lập tức quỳ xuống cung kính lễ bái.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía hai người mới đến, một người quấn áo bào đen toàn thân, người còn lại toàn thân quấn áo bào đỏ.
Các ngươi... chẳng lẽ con mắt của đám người này có thể nhìn xuyên thấu sao? Trùm áo choàng xuất hiện như vậy mà các ngươi vẫn có thể nhận ra được à?
Vương Khả giật mình, nghi ngờ nhìn hai Nhân Hoàng không thể nhận ra này.
Hắc Liên Nhân Hoàng trừng mắt giận dữ nói:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi làm gì ở đây vậy?
Con mẹ nó, không phải hắn ta đã tới đây từ sớm rồi sao? Bám trụ cả nửa ngày ở đây mà không làm ăn được gì hết à?
Bạch Liên Thánh Sứ cau mày, nói:
- Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta với ngươi không hề quen biết, vừa nấy nhìn thấy kiếm quang trùng thiên ở nơi này cho nên ta mới đến hỏi thăm một chút mà thôi! Các ngươi khí thể hùng hổ như vậy đến đây là muốn làm gì?
Hắc Liên Nhân Hoàng nhìn chằm chằm một hồi, tên Bạch Liên Thánh Sứ này bị điên rồi à? Không quen hắn ta ư? Tên đó còn muốn phủi sạch quan hệ với hắn ta sao? Chẳng lẽ là tới không kịp?
Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Bạch Liên Thánh Sứ!
Hồng Liên Nhân Hoàng nhìn thấy Bạch Liên Thánh Sứ lên cơn, tự nhiên cũng hơi chân chờ.
Bạch Liên Thánh Sứ cũng không nói thêm câu nào:
- Ta không rõ nữa!
Vương Khả cũng hết sức khẩn trương:
- Các vị, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi!
Một đám lão đại các ngươi đều đã tới hết rồi à? Hoàng Thiên Phong, ngươi bị bệnh tâm thần sao, sao bây giờ còn chưa đến?
Hai đại Nhân Hoàng nhìn những người khác, sau đó rất nhanh đã có một đám cường giả tiến đến giải thích lại chuyện của Vương Khả vừa nói.
Hắc Liên Nhân Hoàng lạnh giọng quát:
- Hắc Liên Thánh Sứ chỉ dùng một kiếm đã chém được Hồng Liên Thánh Sứ sao? Hoang đường!
Hắc Liên Thánh Sứ đã bị hắn ta đả thương nặng, làm sao có thể chém chết Hồng Liên Thánh Sứ, với thực lực hiện tại của hắn ta, có khi còn không bằng cảnh giới Nguyên Anh nữa, bọn họ đều bị Vương Khả lừa hết rồi sao?
Hắc Liên Nhân Hoàng muốn xông vào trong:
- Tiểu tử, ngươi tránh ra!
Vương Khả mời:
- Ta không có ngăn cản ngài mà là mời ngài vào!
Hắc Liên Nhân Hoàng:
Sun Mẹ nó, Vương Khả không ngăn cản hắn ta sao?
Hắc Liên Nhân Hoàng nhìn về phía Bạch Liên Thánh Sứ, sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ lộ vẻ cổ quái, nghiêng đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Trong lòng Hắc Liên Nhân Hoàng cảm thấy vô cùng nặng nề, quay đầu nhìn Hồng Liên Nhân Hoàng:
- Hồng Liên Nhân Hoàng, cùng ta vào trong xem thử đi!
Hồng Liên Nhân Hoàng trầm ngâm một chút rồi gật đầu, dù sao chuyện lần này quá lớn, sao có thể học theo Bạch Liên Thánh Sứ bị hù sợ tới mức không dám vào trong như vậy?
Hồng Liên Nhân Hoàng nhìn về phía Bạch Liên Thánh Sứ:
- Bạch Liên Thánh Sứ, chúng ta vào chung đi!
Bạch Liên Thánh Sứ im lặng một chút, cuối cùng cũng gật đầu:
- Được rồi!
Mặc dù bây giờ trong lòng của Bạch Liên Thánh Sứ rất hoảng hốt, nhưng chuyện này đã mưu đồ một trăm năm, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn thì chính bản thân hắn ta cũng không thoát khỏi bị Ác Hoàng đuổi giết.
Vương Khả lập tức lo lắng nói:
- Các vị, tốt nhất nên từng người đi vào thôi!
Hắc Liên Thánh Sứ cất giọng lạnh lùng:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?
Vương Khả biến sắc, sao đám ngươi này lại nổi bão tập thể như vậy? Như thế thì làm sao hắn có thể ngăn lại được đây?
Vương Khả quay đầu, lập tức xông vào ngục giam Phù Không:
- Được rồi, được rồi, các vị có thể vào trong, chờ ta một chút, ta gọi vài người bạn ra đã rồi các vị hẳn vào!
Hoàng Thiên Phong tới bây giờ vẫn chưa đến, hắn chỉ có thể dẫn Long Ngọc chạy trốn thôi.
Ánh mắt ba đại cường giả sáng lên:
- Đứng lại!
Đặc biệt là Bạch Liên Thánh Sứ, hắn ta nhìn thấy Vương Khả quay đầu bỏ chạy, bỗng nhiên ý thức được, bản thân hắn ta có lẽ đã bị Vương Khả lừa gạt qua mặt rồi, con mẹ nó, Bạch Liên Thánh Sứ hắn đứng đây ở không nửa ngày, hoàn toàn bỏ qua thời gian mấu chốt nhất.
Bạch Liên Thánh Sứ tức giận đuổi theo vào:
- Vương Khả chết tiệt! Ngươi dám gạt ta!
Vừa bước vào trong...
- Ẩm!
Cửa lớn của ngục giam Phù Không ầm một tiếng bị đá văng, mà bên trong bỗng nhiên có vô số hắc quang toát ra, trong nháy mắt, hắc quang giống như chiếu sáng trời đất, một cỗ khí lãng khổng lồ bay thẳng ra. Hoàng Thiên Phong ở chỗ xa đang bay tới càng thêm biến sắc, tốc độ tăng vọt gấp mấy lần, bay thẳng đến.
Hoàng Thiên Phong nóng nảy, lộ ra vẻ mừng như điên:
- Õ đây? Ở đây sao? Là khí tức của Ác Hoàng, đúng là khí tức của Ác Hoàng rồi!
- Ẩm!
Hoàng Thiên Phong và Thập Tam Ma Thần nháy mắt đã đến bên ngoài ngục giam Phù Không.
Mà ở lỗ hổng của ngục giam Phụ Không, hai đại Nhân Hoàng, Bạch Liên Thánh Sứ lại đột nhiên dẫm chân xuống, nhìn về núi Phù Không.
Sau đó bọn họ lại nhìn thấy, lượng lớn mảnh vỡ của Tiên Nhân Băng phong ấn bị nổ tan bên trong hắc quang, mà ở đỉnh núi Phù Không, Hắc Liên Thánh Sứ đang cung kính đứng một bên. Bên trong hố giống như có vô số hắc quang nở rộ, một luồng khí tức khổng lồ hùng hậu bay ra tứ phía, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi một hồi.
Hồng Liên Nhân Hoàng siết chặt đấm tay, hối hận thốt ra một tiếng:
- Ra rồi, thoát khỏi phong ấn rồi sao?
Hắc Liên Nhân Hoàng nhìn về phía Bạch Liên Thánh Sứ:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi, cái thằng ngu này!
Sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ cứng đờ: