- Trên Chiến Thần Sơn có đủ loại cung điện, bốn phía đều là sản nghiệp của Chiến Thần Điện chúng ta. So với đi chỗ khác uống rượu, bị người khác kiếm tiền, không bằng ăn cơm ngay trong tửu lâu trên Chiến Thần Sơn. Đi, bên này là “Đại Chiến Tướng tửu lâu” do đám lão gia hỏa chúng ta hùn vốn mở ra, đều là rượu ngon, tới, nếm thử!
Mộ Dung Lão Cầu nhiệt tình mời chào.
- Không sai, rượu chỗ chúng ta đều là giành được từ trên chiến trường, toàn rượu ngon, giá cả ưu đãi!
Đám lão chiến tường Chiến Thần Điện nhiệt tình giới thiệu.
- Các ngươi cũng uống đi, ta đã nói rồi, hôm nay ta mời khách, đừng khách khí!
Vương Khả kêu nói.
- Uống, uống, mọi người cùng uống, ha ha ha!
Đám lão binh ha ha cười lớn.
Lập tức, cả đám đồng loạt cạn chén.
Vương Khả bị người thay nhau mời rượu, mời rượu xong rồi, đám lão chiến tướng lại càng đánh chén no say, một khắc cũng không ngừng.
Không biết từ lúc nào, Trương Chính Đạo lẻn vào trong đám đông.
- Vương Khả, hôm nay ngươi thanh toán, ngươi biết không?
Trương Chính Đạo thấp giọng nói.
- Ta biết, một bữa rượu mà thôi, có thể đáng mấy tiền?
Vương Khả cười nói.
- Ngươi không nhìn ra? Đây đều là rượu ngon!
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.
- Rượu ngon? Vậy chẳng phải càng tốt ?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Tốt, tốt đến mức người bình thường đều không dám uống, lần này có oan đại đầu tính tiền, mới uống thả cửa, ngươi nhìn đi!
Trương Chính Đạo nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy, đám chiến tướng liều mạng rót rượu, đồ ăn thậm chí bị bỏ xó một bên.
- Ý ngươi là?
Vương Khả tựa hồ ý thức được điều gì.
- Gọi đồ ăn đắt tiền nhất, gọi rượu cao cấp nhất, đây toàn là xa xỉ phẩm, bình thường bán không ra, không quay vòng được tiền, hôm nay ngươi đi chuyến này, ta đoán, không có một hai trăm vạn cân linh thạch, e rằng thanh toán không nổi!
Trương Chính Đạo nuốt một ngụm nước bọt nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại, một bữa ăn mà nhiều tiền vậy ư?
Mẹ nó, đây không phải tiệc rượu bình thường, đám lão binh này đều là bợm nhậu!
- Tới tới tới, uống cạn, bình thường chúng ta không bỏ uống được rượu ngon, hôm nay cứ lấy hết ra, Vương Khả không thiếu tiền!
- Không sai, năm ngàn vạn cân linh thạch, nói móc liền móc, chậc chậc, có tiền thật đấy!
- Nhanh, còn rượu ngon nào không bán được? Mau mang lên!
- Giờ mà còn không uống vào bụng, lúc nào mới có thể bán ra!
- Chúng ta vừa được uống vừa được trả tiền, còn đợi gì nữa?
Dù đám người Mộ Dung Lão Cẩu đều nhỏ giọng thì thầm, nhưng, Vương Khả chỉ cần tập trung lắng nghe thì đều có thể nghe được.
Mẹ nó, Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi đều là chó đấy hả? ! Vừa rồi ta còn tưởng đám các ngươi làm người hào sảng, khốn nạn, thế này mà là hào sảng? Đây là liều mạng gài ta! Tốt xấu ngươi cũng là trưởng lão Thiên Lang Tông, có ai đi gài người mình như ngươi không?
Lời đã thả ra, bữa cơm này mình mời, Vương Khả chỉ có thể bóp cái mũi nhận.
- Uống, uống!
Vương Khả trừng mắt quát.
Mẹ nó, hết thảy đều là tiền của ta, cho đám lão binh các ngươi uống, không bằng ta cũng uống nhiều chút.
Nhất thời, không khí tiệc rượu càng thêm náo nhiệt.
Thẳng đến cơm no rượu say, đám lão binh đều ngã sấp trên bàn, hóa đơn đưa tới, Vương Khả vừa nhìn.
- Ba trăm tám mươi vạn cân linh thạch?
Cơ mặt Vương Khả không ngừng co giật.
Đây là bữa cơm xa xỉ nhất mà Vương Khả từng ăn! Ba trăm tám mươi vạn cân linh thạch, con mẹ nó!
~ Tới, cầm một chiếc vòng tay trữ vật rỗng ra đây, ta tính tiền cho các ngươi!
Vương Khả mở miệng nói.
- Được rồi!
Phục vụ tiến lại, đưa ra một chiếc vòng tay trữ vật rỗng, Vương Khả lập tức thanh toán.
Vừa thanh toán xong, đám lão binh đột nhiên đều bật dậy, tựa như có hẹn trước, nguyên một đám lần nữa chém gió say sưa.
- Vương Khả, ngươi thật hào sảng!
- Đúng vậy, Vương Khả, hôm nào ngươi lại mời khách!
Đám lão binh mặt mày hớn hở tán dương Vương Khả.
Ăn ngon nhất tốt nhất, tửu lâu của mình còn kiếm được tiền, chuyện này đúng là quá tốt, Vương Khả đúng là thần tài, sao trước kia không đến Thiện Thần Đô sớm. Phải thân cận hơn với hắn chút nữa mới được.
Vương Khả nhìn thấy ý cười trên mặt đám lão binh, tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ. Hắn khẽ nhăn mày. Các ngươi coi ta là oan đại đầu? Không được, số tiền này, ngày sau ta phải nghĩ cách kiếm trở về.
- Mọi người đừng khách khí, một bữa cơm mới ba trăm tâm mươi vạn cân linh thạch, chút mưa bụi lất phất mà thôi! Đoạn thời gian trước, ta từng mua dược liệu ở chỗ Mộ Dung Lão Cẩu, tiêu tốn tận một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch cơ!
Vương Khả khách khí nói.
- Cái gì? Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi kiếm lời một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch từ tay Vương Khả, nhiều vậy à? Sao ngươi không nói cho chúng ta biết? Ngươi dám nuốt làm của riêng?
Đám lão binh lập tức trừng mắt hét lên.
- Lần trước Vương Khả mua năm viên Tiên Nhân Băng, là chiến lợi phẩm của ta trong trận chiến trước đây!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Năm viên Tiên Nhân Băng, ngươi bán một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch? Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lúc trước chúng ta phân chia tang vật, năm viên Tiên Nhân Băng rõ ràng chỉ quy ra năm trăm vạn cân linh thạch, giờ ngươi bán bao nhiêu?
Một tên lão binh cả kinh kêu lên.
- Vương Khả có tiền!
Mộ Dung Lão Cầu thấp giọng nói.
Quả nhiên, Mộ Dung Lão Cẩu rất biết chuyển dời chú ý, lập tức, chúng nhân đồng loạt nhìn sang Vương Khả. Quả nhiên, đây mới là thổ tài chủ, tiền nhiều như lá mùa thu!
- Các vị, chút tiền nhỏ, các ngươi cần gì phải kinh ngạc thế?
Đừng ngạc nhiên, mưa lất phất mà thôi!
Vương Khả mở miệng nói.
- Mưa lất phất?
Nét mặt chúng chiến tướng cứng lại.
Ngươi biết chúng ta kiếm tiền khó khăn cỡ nào không? Chiến Thần Điện có quy củ, không thể làm loạn, trên chiến trường chúng ta phải đánh cướp bao lâu mới tích cóp được chừng đó tiền. Với ngươi lại chỉ là mưa lất phất?
- Mọi người đều là huynh đệ, nếu các vị đã xem trọng ta, sau này có thể cùng ta làm ăn! Chút tiền ấy đã tính là gì? Trước kia ta mang theo Nguyên Anh Cảnh kiếm tiền, không đến một tháng trăm vạn cân linh thạch, ta còn ngại không dám gọi! Không tin, các ngươi hỏi Trương Chính Đạo mà xem. Trước kia ở trong Thập Vạn Đại Sơn, có Nguyên Anh Cảnh tên Bạch trưởng lão, có phải đi theo ta kiếm được một tháng trăm vạn!