- Vâng, toàn bằng ý Thiện Hoàng!
Vương Khả gật đầu bái lạy.
- Vừa rồi, trẫm thần du thiên ngoại, ngươi giả mạo trẫm, cứu Khương Bính và U Nguyệt? !
Thiện Hoàng nhìn chằm chằm Vương Khả, sau đó đột ngột mở miệng nói.
- Không, Thiện Hoàng, ta chỉ giả mạo đại biểu ca ta, đại biểu ca ta làm quân vương ở khu vực phàm nhân, ta giả mạo đại biểu ca ta, tự xưng là trẫm, từ đầu chí cuối ta không hề tự nhận mình là Thiện Hoàng, là chính bản thân Giải Binh Giáp suy diễn lung tung, hắn điên rồi nên nói bậy bạ, Thiện Hoàng chớ tưởng là thật!
Vương Khả lập tức phủi sạch trách nhiệm.
Bách quan trong điện thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi đúng là quá biết nói hươu nói vượn.
- Đừng lo, trẫm không có ý trách ngươi, trẫm còn phải thưởng ngươi! Trừ chuyện liên quan đến U Nguyệt, ngươi còn mong muốn thứ gì nữa không?
Thiện Hoàng mở miệng hỏi dò.
Vương Khả nhíu mày nhìn Thiện Hoàng. Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi muốn thưởng ta thì trực tiếp thưởng là được rồi, sao cứ phải bắt ta đề ra yêu cầu?
- Thiện Hoàng, ta thấy, hay là thôi đi? Ta cứu U Nguyệt là chuyện nằm trong bổn phận, đó là điều hiển nhiên, là chuyện ta nên làm, không cần người khác cảm tạ! Đa tạ ý tốt của Thiện Hoàng, ta không cân!
Vương Khả lập tức nói.
Nét mặt Thiện Hoàng cứng lại, tên tiểu tử giảo hoạt này.
Tại sao Thiện Hoàng lại muốn lấy việc này làm cớ ban thưởng Vương Khả, không phải hắn thật lòng muốn thưởng Vương Khả, mà là để quay đầu bôi nhọ hắn với U Nguyệt công chúa, Thiện Hoàng lòng dạ hẹp hòi há chỉ là hư danh. Chỉ cần Vương Khả đáp ứng, Thiện Hoàng sẽ có thể nói với U Nguyệt nói: “Ngươi xem, Vương Khả cứu ngươi còn mặt dày mày dạn cầu thưởng, coi ngươi là người ngoài, biến ngươi thành công cụ lĩnh thưởng, người như thế sao đáng cho ngươi phó thác chung thân?”. Chỉ cần U Nguyệt bị thuyết phục không chịu gả Vương Khả, như vậy chuyện Vương Khả cầu thân sẽ chỉ thành là trò đùa.
Nhưng mà, ai ngờ Vương Khả lại không mắc mưu?
- Không được, lời trẫm nói ra, nhất định phải thực hiện, chỉ cần yêu cầu ngươi đề ra không quá đáng, trẫm có thể thỏa mãn ngươi!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Ngươi nhất định phải giở công phu sư tử ngoạm đấy nhé, dù không khả năng khiến U Nguyệt lập tức hối hôn, nhưng, chí ít cũng có thể khiến trong lòng U Nguyệt có khúc mắc mới được.
- Không cần đâu, hoàng thượng, ngài đừng quá khách khí!
Vương Khả lập tức nói.
Bách quan toàn điện đen mặt lại nhìn Vương Khả, từ lúc nào mà hoàng thượng lại khách khí với người như vậy? Hoàng thượng cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?
- Nhất định phải nói!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Nghe vậy, bách quan lại thần sắc cổ quái nhìn Thiện Hoàng, hiển nhiên không ai đoán được mục đích của Thiện Hoàng, nhưng thấy Thiện Hoàng miệt mài muốn nhét thưởng tứ cho con rể tương lai, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên. Từ bao giờ mà Thiện Hoàng lại trở nên dễ nói chuyện như vậy? Vương Khả đã cự tuyệt mấy lần, ngươi đều không phát cáu?
Vương Khả thấy Thiện Hoàng miệt mài không nghỉ, biết hôm nay không lĩnh thưởng e rằng không được.
- Vậy tại hạ không khách khí!
Vương Khả hít sâu một hơi rồi nói.
- Tốt, ngươi cứ nói!
Thiện Hoàng mãn ý nói.
Thế mới đúng chứ, chỉ cần ngươi giở công phu sư tử ngoạm, trẫm hoàn toàn có thể mặc kệ, quay đầu lại vu tội, nói ngươi là đứa không biết điều.
- Sau này ta cưới U Nguyệt, tự nhiên không thể để nàng thiếu thốn điều kiện kinh tế được. Vừa khéo thủ hạ của ta cũng đang giúp ta làm chút buôn bán nhỏ, ta muốn mua miếng đất ở Thiện Thần Đô để mở cửa hàng, kiếm chút tiền lẻ cho U Nguyệt! Còn mong Thiện Hoàng bán cho ta một mảnh đất nho nhỏ, tốt nhất giảm miễn thêm chút thuế thu, ta sợ thu thuế quá nặng ăn không tiêu! Rốt cuộc, đầu năm nay muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng!
Vương Khả nghĩ nghĩ rồi nói.
Vương Khả vừa dứt lời, hết thảy bách quan trong đại điện đều há hốc mồm, mẹ nó chứ, Thiện Hoàng bảo ngươi đưa điều kiện ban thưởng, ngươi lại cầm ra cái yêu cầu khỉ khô này?
- Đương nhiên, duyệt cho một mảnh đất, hẳn nên bao tiền thì trả bao tiền, ta mua sắm theo giá thị trường! Chỉ mời Thiện Hoàng ước thúc thủ hạ, đừng để đến lúc đó khiến ta khó xử là được.
Nếu có thể giảm miễn thêm chút thuế, vậy thì tốt không gì bằng!
Vương Khả lần nữa nêu rõ điều kiện.
Lúc này, đừng nói Thiện Hoàng, ngay cả Tây Môn Thuận Thủy và đám quan viên đều cơ mặt co quắp nhìn Vương Khả, điều kiện quái quỷ gì vậy? Mua đất, còn có người làm khó ngươi?
Ngươi tưởng Thiện Hoàng sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó ngươi? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi đấy?
- Ngươi muốn làm sinh ý?
Thiện Hoàng khẽ nhăn mặt hỏi lại.
Thiện Hoàng ngồi trên long ở này đã mấy trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên có ngươi bàn chuyện làm ăn với hắn ngay trên triều đường. Trẫm chờ ngươi giở công phu sư tử ngoạm, thế mà sư tử ngoạm của ngươi lại là làm chút buôn bán nhỏ, còn dặn ta đừng làm khó, giảm miễn chút sưu cao thuế nặng cho ngươi? Ngươi tưởng lời của trẫm là nói đùa? Ngươi cho rằng đây là đâu?
- Đúng vậy, ta biết quản lý một nước không dễ dàng, ta cũng không muốn mang thêm phiền toái cho Thiện Hoàng, không nên phá hoại luật lệ, ta làm buôn bán nhỏ sống tạm qua ngày, khó miễn sẽ có thu thuế, đến lúc đó ta sợ bị người mưu hại, vạn nhất lại cáo ta tội trốn thuế, ta thật không biết nên tìm ai nói lý. Kiếm tiền thực sự không dễ dàng, lần này Thiện Hoàng ban thưởng, ta mới mặt dày đòi hỏi, còn mong Thiện Hoàng thành toàn giúp ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Thiện Hoàng đen mặt lại nhìn Vương Khả, đây là công phu sư tử ngoạm của ngươi? Thế này thì khác gì là không yêu cầu? Ta cần vài cắc bạc lẻ tiền thuế kia của ngươi? Còn có người tính toán hãm hại? Ngươi nghĩ đi đâu đấy? Chính ngươi làm chút buôn bán nhỏ thì kiếm được bao tiền? Còn không bằng trăm vạn cân linh thạch đương sơ ta vứt cho ngươi.
Toàn điện nghi hoặc, Thiện Hoàng cũng đè xuống hỏa khí nhìn Vương Khả. Chỉ có Tây Môn Thuận Thủy là tròng mắt đột nhiên co rụt lại, biến sắc nhìn Vương Khả.
- Hoàng thượng, làm ăn mà Vương Khả muốn làm, thuế thu hẳn sẽ không ít! Hoàng thượng không thể giảm miễn quá nhiều!
Tây Môn Thuận Thủy lập tức nôn nóng đứng ra khỏi hàng.