Vương Khả và tượng băng nhìn nhau, hai bên lại có biểu hiện hoàn toàn trái ngược. Tượng băng nhìn Vương Khả, khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc và lạnh lùng. Trong khi Vương Khả nhìn băng điêu, miệng há hốc, mắt trợn tròn, cơ mặt không ngừng co quắp.
- Ngươi là tiểu tử kia? Ngươi lại dám đến Thiện Thần Điện của trãm?
Tượng băng lạnh lùng nhìn Vương Khả, trầm giọng nói.
Bách quan tròn mắt nhìn Vương Khả, chuyện gì này? Hai Thiện Hoàng phụ thể, sao lại có vẻ không hòa hợp với nhau cho lắm.
Chẳng lẽ... ?
Chúng nhân đột nhiên nghĩ tới một khả năng vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy, cơ mặt Vương Khả khẽ run lên, thấp thỏm nói:
- Tiểu tử Vương Khả, lần này đặc ý tới cầu thân với Thiện Hoàng, ai ngờ ngươi không ở nhà, trong nhà lại nháo nhác loạn hết cả lên, có người còn chém đứt tay con trai ngươi, muốn bắt U Nguyệt làm con tin, thế là ta ra tay giúp ngăn trở một phen!
- Hả?
Tượng băng nghi hoặc nhìn Vương Khả. Trong mắt hiển nhiên chất đầy hoài nghi.
Lúc này, bách quan toàn điện đều trố mắt đứng nhìn Vương Khả, rốt cục bọn hắn cũng đã xác định phỏng đoán khi trước.
- Vương Khả, ngươi gạt ta? Vừa rồi ngươi giả mạo Thiện Hoàng gạt ta, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi dám gạt ta? Phốc!
Giải Binh Giáp lập tức phẫn uất đến độ trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
Vừa nãy, Thiện Hoàng hân tưởng tài hoa ta? Đánh rắm! Đều là Vương Khả giở trò, mẹ nó, ta bị lừa!
Vừa rồi ta đang nắm giữ thế chủ động, vừa rồi ta đang khống chế toàn cục, ta có được hết thảy điều kiện có lợi, mẹ nó, thế mà cuối cùng lại bị lừa, bị lửa mất hết sạch ưu thế, chẳng những con tin không còn, bản thân thì bị đám lão binh Chiến Thần Điện bắt lại.
- Lừa đảo, siêu lừa đảo, ngươi sao lại gạt ta, sao lại giả mạo Thiện Hoàng gạt ta, lừa đảo! Phốc!
Giải Binh Giáp bi phẫn thổ huyết, miệng không ngừng mắng chửi.
Tượng băng nhíu mày nhìn Vương Khả.
Bách quan toàn điện đều co rút mặt mày, sửng sốt nhìn Vương Khả, rốt cuộc, thoáng chốc vừa rồi, không chỉ Giải Binh Giáp bị lừa, cả bọn hắn cũng bị qua mặt.
- Giải Binh Giáp, ngươi đừng có ăn nói huyên thuyên! Ta chỉ trêu đùa ngươi chút thôi, ngươi đã chịu không nổi? Ta không giết ngươi đã là lấy ơn báo oán lắm rồi!
Vương Khả trừng mắt giận nói.
- Trêu đùa con mẹ ngươi, ngươi giả mạo Thiện Hoàng, ngươi không được chết tử tết Giải Binh Giáp rống lên.
- Ta giả mạo Thiện Hoàng? Chính ngươi tử tế hồi tưởng lại xem, ta có nói câu nào rằng mình là Thiện Hoàng không? Là trong đầu ngươi tự mặc định như thế, sao giờ lại trách ta?
Vương Khả trừng mắt quát nói.
Đến cái lúc này rồi, tốt nhất là nên phủi sạch sẽ trách nhiệm.
Vạn nhất bị người công kích, đến lúc đó độ khó khi muốn cưới U Nguyệt lại tăng.
Vương Khả vừa dứt lời, Giải Binh Giáp không khỏi tròn mắt, nhớ lại từng câu từng chữ Vương Khả nói qua lúc trước, đúng thật, Vương Khả không hề thốt ra nửa lời nói bản thân là Thiện Hoàng, là mình tự mặc định thân phận cho hắn!
Bách quan đều ngây dại nhìn Vương Khả, vừa rồi mặc dù ngươi không nói mình là Thiện Hoàng, nhưng ngữ khí, thái độ ngươi, có biểu hiện nào là không phải đang giả mạo Thiện Hoàng? Ngươi làm sao còn dày mặt phủi sạch trách nhiệm? Mặt mũi ngươi đâu hết cả rồi?
Trong Thiện Thần Điện!
Nguyên thần Thiện Hoàng đi về, phụ thân lên tượng băng, mắt lạnh nhìn triều đường hỗn loạn.
Trên Long Đài, U Nguyệt, Khương Bính vẫn đang hôn mê, trong đại điện, nguyên một đám chiến tướng đè ép Giải Binh Giáp dưới đất.
Giải Binh Giáp bi phẫn giận mắng Vương Khả.
Bách quan cơ mặt co quắp, ngây dại nhìn Vương Khả.
Giả mạo ta?
Thiện Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả nói:
- Trẫm nhớ ra rồi, ngươi tên Vương Khả? Ngươi nói vừa nãy ngươi mới giúp trẫm xử lý gia sự?
Vương Khả lập tức nhảy xuống Long Đài, quay về vị trí lúc trước.
- Khởi bẩm Thiện Hoàng, lần này tại hạ đặc ý từ Thập Vạn Đại Sơn tới đây cầu thân U Nguyệt công chúa, cảm tạ Thiện Hoàng vừa rồi đã ban hôn U Nguyệt công chúa cho ta! Vương Khả bái tạ Thiện Hoàng, Thiện Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Vương Khả lập tức cao giọng nói.
Bách quan toàn điện thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi... mặt ngươi rốt cuộc dầy đến cỡ nào? Chúng ta đều biết, vừa nãy là U Nguyệt công chúa giả mạo Thiện Hoàng đáp ứng, chứ nào phải bản thân Thiện Hoàng đáp ứng, ngươi còn muốn Thiện Hoàng chính miệng thừa nhận nữa chắc?
Quả nhiên, Thiện Hoàng sắc mặt chuyển lạnh nhìn Vương Khả nói:
- Vương Khả, ngươi biết mình vừa nói cái gì không?
Vương Khả còn chưa mở miệng, Tây Môn Thuận Thủy ở bên đã đột ngột tiến lên trước một bước.
- Khởi bẩm hoàng thượng, vừa rồi chính miệng hoàng thượng hứa hẹn, nói gả U Nguyệt công chúa cho Vương Khả, toàn bộ bách quan chúng ta đều nghe được, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên còn nhớ được!
Tây Môn Thuận Thủy bỗng chợt sảng giọng nói.
Hắn vừa lên tiếng, lập tức khiến bách quan trong điện cả kinh, chúng nhân sửng sốt nhìn Tây Môn Thuận Thủy. Chuyện gì thế này? Sao ngươi lại nói hươu nói vượn giúp Vương Khả?
- Tây Môn Thuận Thủy?
Thiện Hoàng đảo mắt nhìn sang Tây Môn Thuận Thủy.
- Hoàng thượng, thi đình hôm nay cũng đã tiến hành xong, ân khoa lần này, người đứng đầu thi đình là Vương Khả! Vương Khả trường thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều đứng đầu, thi đình cũng đứng đầu, chính là trạng nguyên khoa này. Lấy danh trạng nguyên, xứng với U Nguyệt công chúa, tự nhiên sẽ không bôi nhọ thân phận công chúa! Trước kia hoàng thượng đã có ân chỉ, bách quan chúng ta tự nhiên nghe theo! Vừa rồi Vương Khả càng là hóa giải nguy cơ cho triều đình, chính là đại công thần hôm nay!
Mong hoàng thượng trọng thưởng Vương Khả!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng thi lễ nói.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều nhìn Tây Môn Thuận Thủy, bao gồm chính Vương Khả cũng trừng mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Cái này... đây là thế nào? Mặt trời mọc từ hướng tây? Tên Tây Môn Thuận Thủy này sao lại nói giúp ta? Còn giúp ta cầu thân với Thiện Hoàng? Không lý nào?
Mặc dù lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng, Vương Khả tự nhiên cũng mong mỏi nhìn Thiện Hoàng.
Thiện Hoàng híp mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy một cái, sau đó lại nghi hoặc liếc nhìn triều thần toàn điện, hiển nhiên, Thiện Hoàng cũng không biết vừa nãy nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
- Tây Môn Thuận Thủy, ngươi tiến lên một bước!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.