Thiện Hoàng trịnh trọng nói.
- Vâng!
Chúng nhân đồng thanh ứng tiếng.
- Đề mục chính là, vì sao ngươi tới tham gia khoa cử!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Chúng thí sinh ngây dại, đề mục kiểu gì đấy?
Thần sắc đám khảo quan cũng rất cổ quái, hôm nay hoàng thượng sao thế? Đây mà là đề mục? Chỉ cần mỗi người nói một đoạn lời, sau đó toàn bằng yêu thích cá nhân của ngươi để định ra danh thứ?
Thiện Hoàng mở miệng, chúng quan viên tự nhiên không dám phản bác.
Chúng thí sinh lại nhíu mày trầm tư, rất rõ ràng, đáp khiến Thiện Hoàng cao hứng, Thiện Hoàng liền cho ngươi danh thứ tốt, đáp khiến Thiện Hoàng mất hứng, vậy danh thứ hôm nay liền thảm!
Ta phải tổ chức lại ngôn từ cho thật tốt, nói đúng cái Thiện Hoàng thích nghe mới được!
Sắc mặt Vương Khả cũng rất khó coi, Thiện Hoàng lòng dạ hẹp hòi, đây là muốn làm khó ta?
Khảo đề quái quỷ gì thế này? Còn không phải ngươi muốn cho ai đệ nhất, người đó liền đệ nhất?
Xem ra, thần thoại tứ nguyên của ta e là khó thành, chỉ mong Thiện Hoàng đừng hẹp hòi quá phận thôi.
- Vương Khả, ngươi là đệ nhất ba trường thi trước, ngươi nói đi!
Thiện Hoàng ngồi trên long ở, từ trên cao nhìn xuống, cười nói.
Mặt Vương Khả đen như đáy nồi, đây là muốn kéo ta ra đấu tố?
Vì sao ta tham gia khoa cử? Ta đâu có ý định tham gia khoa cử!
Ngươi muốn ta phải trả lời thế nào?
Bách quan bốn phía đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Vương Khả.
Vương Khả:
usy⁄ - Làm sao? Ngươi còn chưa nghĩ ra?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Vương Khả biểu tình cổ quái, được rồi, mặc kệ, dù sao ta cũng không có ý định làm quan, muốn nói thế nào thì nói thế ấy! Còn nữa, U Nguyệt nói sẽ đến tham gia thi đình, sao lúc này lại không thấy người, nhất định là đang giấu mình trong góc đại điện nào đó.
Ta lần đầu mở miệng, nịnh nọt Thiện Hoàng không bằng nịnh nọt bạn gái! Đương nhiên phải lấy nịnh bạn gái vui lòng làm chủ!
- Hoàng thượng, vì sao ta tới tham gia khoa cử? Thật ra, lúc trước tới tham gia khoa cử, trong lòng ta rất chống đỡi!
Vương Khả trầm ngâm một lát rồi nói.
Đám quan viên đen mặt lại nhìn Vương Khả, đệ nhất ba trường, ngươi còn chống đỡi? Ngươi khiến thí sinh khác biết rúc mặt vào đâu? Ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mẽ?
- Ta vốn không có ý định tham gia khoa cử, ta chỉ là tới tìm bạn gái! Hoàng thượng, ngươi cũng biết, lúc trước ta và U Nguyệt trải qua một trường luyến ái sinh tử, nếu không phải ngươi xuất hiện, ta và U Nguyệt sớm đã bái thiên địa! Ngươi cho ta một trăm vạn cân linh thạch, ta còn giữ ở đây. Không phải ta nhìn số tiền kia không vừa mắt, ta chỉ là muốn nói, tình yêu chân thành không phải dùng tiền để mua! Vì U Nguyệt, ta tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa đều không chối từ! Trước kia tu vi ta quá thấp, không tới được Thiện Thần Đô, nay ta đã là Nguyên Anh Cảnh, hơn nữa, dựa vào bản thân cố gắng phấn đấu, cũng đã đặt chân vững vàng ở Thập Vạn Đại Sơn. Hiện tại Thập Vạn Đại Sơn đều nghe ta, ta tốt xấu cũng là bá chủ một phương, cho nên ta liền lập tức đến Thiện Thần Đô. Lần này đến đây không ngoài mục đích gì khác, chính là muốn mong hoàng thượng cho phép, để ta mang đi U Nguyệt công chúa! Để chúng ta người hữu tình chung thành quyến thuộc! Ngươi yên tâm, chỉ cần hoàng thượng đồng ý ta cưới U Nguyệt công chúa, ta cam đoan sau này sẽ hiếu kính ngài!
Vương Khả rất thẳng thắn nói ra lời trong lòng.
Đồng thời, Vương Khả cũng đảo mắt quanh bốn phía tìm kiếm U Nguyệt công chúa. U Nguyệt, ngươi nghe thấy không? Ta tới mang ngươi đi!
Vương Khả nói xong, toàn bộ quan viên trên điện đều trừng mắt nhìn Vương Khả.
Ngươi, ngươi nói cái gì? Hoàng thượng hỏi ngươi vì sao tham gia khoa cử, là muốn nghe ngươi làm sao tạo phúc thiên hạ thương sinh, ngươi lại đột nhiên chuyển sang cầu thân?
- Vương Khả, ngươi làm càn!
Tam thái tử trừng mắt nói.
Vương Khả liếc nhìn tam thái tử, căn bản không để ý.
- Hoàng thượng, đây chính là lời trong lòng ta. Ta cảm thấy, vấn đề mà ngài hỏi, ta không thể lừa ngươi được. Lần này ta tới chính là vì U Nguyệt! Ta cũng hiểu sau khi nói ra lời này sẽ có hậu quả gì! Thậm chí ta biết khả năng sẽ chọc giận ngài! Nhưng mà, ta vẫn muốn tỏ rõ thái độ, thái độ này không phải cho bách quan ở đây nghe, mà là nói cho U Nguyệt công chúa nghe! Tổng kết một câu, với ta, công danh như phù vân, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Khoảnh khắc đó, đám lão binh Chiến Thần Điện đều tròn mắt há hốc mồm, tên Vương Khả này phát điên gì đấy? Ngươi tới tham gia thi đình hay là tới xem mắt? Ngươi không biết Thiện Hoàng lòng dạ hẹp hòi? Hắn nói qua cự tuyệt ngươi, liền không khả năng thu hồi lại?
Bách quan cũng khinh thường nhìn Vương Khả, hiển nhiên cảm thấy lần này Vương Khả tất phải xui xẻo.
Sau thoáng phẫn nộ ban đầu, Tam thái tử lại nở nụ cười, bởi vì Tam thái tử hiểu rất rõ tính cách phụ hoàng, lúc trước cự tuyệt ngươi, liền không khả năng thu hồi mệnh lệnh đã ban, hôm nay ngươi đúng phải ván sắt, đáng đời!
Chúng nhân đều quay đầu nhìn Thiện Hoàng, chờ đợi Thiện Hoàng phát nộ.
Nhưng, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thiện Hoàng phát nộ. Lúc Thiện Hoàng nhìn Vương Khả, trong mắt chớp hiện lệ hoa, như là đang rất cảm động, nhìn thế nào cũng không giống dấu hiệu tức giận!
Cái này, đây là thế nào?
Vương Khả cũng tròn mắt nhìn Thiện Hoàng, chuyện gì thế này?
Thiện Hoàng bị tấm chân tình của ta đánh động, rơi cả nước mắt? Ta nói hay thế cơ à?
Với ta, công danh như phù vân, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên!
Ngay trên trường thi đình, đại điển tuyển chọn tài năng của quốc gia, ngươi lại nói công danh không quan trọng, ái tình mới quan trọng! Mẹ nó, thế không phải tìm chết thì là gì?
Thứ nữa, trước đây Thiện Hoàng đã cự tuyệt gả công chúa cho ngươi, ngươi lại còn quang minh chính đại đòi muốn như thế, ngươi đây là đang đưa sự không biết xấu hổ thăng lên đến cấp quốc gia? Phải muốn Thiện Hoàng xuống đài không được? Vậy không phải lần nữa tìm chết thì là gì?
Thiện Hoàng có ý bảo ngươi tán dương khoa cử, ngươi lại nói trong lòng vốn là chống đỡi, chống đỡi mụ nội ngươi! Ngươi đã chống đỡi, còn tới tham gia khoa cử làm gì? Ngươi đùa chúng ta chắc?