- Ta không rõ lắm, Giải Binh Giáp không chịu nói, hắn nói cách này rất nguy hiểm, muốn chờ kết quả bên phía ngươi rồi tính!
Tam thái tử nhíu mày nói.
- Bên này của ta khẳng định không kết quả, Tam thái tử, ngươi nhanh đi hỏi xem, nếu có thể khiến Vương Khả trực tiếp chết ở trên triều, vậy chẳng phải nhất lao vĩnh dật?
Tào Hùng mong đợi nói.
Tam thái tử hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Khu cách ly thí sinh.
Sau ba trường thi, chỉ còn lại mười tên thí sinh.
Lúc này, Vương Khả và Trình Bạch Xuyên ngồi trong thực đường, uống lấy rượu ngon, ăn đồ ăn đưa lên. Nơi không xa, một đám thị vệ, quan viên lại bộ đang gắt gao nhìn chằm chằm.
- Nhìn chăm chú, nhìn chăm chú cho ta, hai lần cách ly, hủy hai thực đường của chúng ta, quan viên hộ bộ đến mắng qua mấy lần, nếu Vương Khả lại hủy thực đường nữa, các ngươi coi chừng đấy!
Một tên quản lý lại bộ kêu nói.
- Đại nhân, lần này chắc không đâu?
- Sao lại không? Thì ra các ngươi không phải chịu trách nhiệm nên mới thờ g bàng quan đúng không. Ngươi có biết bởi vì hai lần đánh nhau kia, ta gánh bao nhiêu xử phạt rồi không? Còn phải viết báo cáo nguyên do đánh nhau nộp lên, lại không thể đắc tội với người đánh nhau, ngươi biết hai lần này ta khốn đốn thế nào không?
- Nhưng mà, chúng ta không thể nhìn chằm chằm vào thế được!
- Luân phiên đứng gác, canh chừng 24/7 cho ta!
Đám quan viên lại bộ, thị vệ canh cửa tuyệt vọng nhìn tên quản lý, mẹ nó, giờ tổng cộng chỉ còn mười tên thí sinh, trạng thái canh giữ còn cao hơn?
Nơi không xa, Vương Khả và Trình Bạch Xuyên uống rượu, nhìn đám đông ồn ào bên kia, nơi đó thanh âm không nhỏ, hai người đều nghe được.
- Vương Khả, giờ ngươi là đối tượng quan chú trọng điểm!
Trình Bạch Xuyên có chút hả hê nói.
- Là bọn hắn quá mức mẫn cảm, con người ta rất nhã nhặn, hơn nữa, hai lần đánh nhau trước sao có thể trách ta được?
Vương Khả không thèm để ý nói.
- Không trách ngươi?
Trình Bạch Xuyên biểu tình cổ quái nói.
- Hai lần trước đánh nhau là ngươi hủy thực đường, đâu có liên quan gi tới ta!
Vương Khả nói.
- Ta?
Trình Bạch Xuyên trừng mắt hỏi lại.
- Không đúng à? Ta chỉ là Nguyên Anh Cảnh, các ngươi là Nguyên Thần Cảnh, là các ngươi phá hoại! Đám người kia đều mắt mù, nhìn chằm chằm ta làm gì không biết?
Vương Khả tức giận nói.
Trình Bạch Xuyên:
— xa)
Ta đánh nhau, còn không phải do ngươi mà ra? Mẹ nó, ngươi gây họa rồi lập tức trốn ra sau lưng, khiến đám Tây Môn Tĩnh, Tam thái tử đều tưởng rằng ta là đồng lõa với ngươi, ta mới là vô tội!
- Chẳng qua, lão Trình, ngươi cũng được lắm, không ngờ lại qua được tận ba trường khảo thí?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ha ha! Ngươi đang châm chọc ta?
Trình Bạch Xuyên biểu tình cổ quái nói.
- Không có, ta đang nói sự thật, ta khác với ngươi, ta không phải dựa vào bản sự thi qua được, là sau màn có bàn tay vô hình, nhất định phải đẩy ta lên hạng nhất, là vận khí, không phải năng lực!
Vương Khả giải thích nói.
Trình Bạch Xuyên đen mặt nhìn Vương Khả, thế sao sau màn không có bàn tay vô hình nào đẩy ta một cái? Ngươi đắc ý với ta làm gì?
- Đúng rồi, giờ ngươi vẫn thi tiếp, chẳng lẽ người ngươi muốn ám sát ở trên triều đình, ngươi... ngươi... không lẽ ngươi muốn đi ám sát cha vợ ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trình Bạch Xuyên đen mặt lại:
- Ta nói rồi, ta không phải thích khách!
- Vậy ngươi lên triều làm gì? Còn muốn tham gia thi đình?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Hừ, ngươi chỉ cần biết ta không phải thích khách. Ta đi tham gia thi đình là có lý do riêng, hơn nữa, thực lực Thiện Hoàng thế nào? Hắn chính là đệ nhất nhân Trung Thần Châu, một tên Nguyên Thần Cảnh như ta đi thích sát hắn, đó là tự tìm chết!
Trình Bạch Xuyên nói.
- Ách, vậy thật là quá đáng tiếc!
Vương Khả thở dài nói.
Trình Bạch Xuyên trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi... ngươi đáng tiếc cái gì? Ngươi thật hi vọng ta đi ám sát Thiện Hoàng?
- Đúng rồi, ngươi tham gia thi đình, chắc là quen thuộc lưu trình thi đình của Đại Thiện đúng không?
Vương Khả mong đợi nói.
- Đó là đương nhiên, mỗi phân đoạn ta đều biết rõ!
Trình Bạch Xuyên tự tin nói.
- Vậy ngươi xem, dưới tình huống nào ta mới có thể cao trúng đệ nhất?
Vương Khả mong đợi nói.
Trình Bạch Xuyên nhìn Vương Khả một lúc, cuối cùng lắc đầu:
~ Ta cảm thấy, ngươi khẳng định không có cửa!
~ Tại sao?
Vương Khả tròn mắt hỏi.
- Từ chuyện ngươi nhắc qua với ta, ta biết, Thiện Hoàng đã từng cự tuyệt ngươi và U Nguyệt công chúa! Đúng không?
Trình Bạch Xuyên nói.
- Không sai, lúc ấy hắn còn ném cho ta một trăm vạn cân linh thạch!
Vương Khả gật đầu.
- Thế là biết rồi, một khi Thiện Hoàng đã làm ra quyết định liền không cách nào sửa đổi! Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ bị Thiện Hoàng chèn ép!
Trình Bạch Xuyên nói.
- Không thể nào? Hắn chính là Nhân Hoàng Đại Thiện, thành phủ khí độ hẳn phải rộng như biển cả mới đúng!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Để ta kể ngươi nghe chuyện này, ta tận mắt nhìn thấy, đã từng có một nam nhân công bình tranh đoạt nữ nhân với Thiện Hoàng! Ngươi đoán kết cục cuối cùng của nam nhân kia là gì?
Trình Bạch Xuyên nói.
- Cạnh tranh công bình? Đây là quân tử chi ước, Thiện Hoàng còn sẽ ghi thù?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Nam nhân kia giờ vẫn đang bị giam giữ trong đại lao hình bộ, đã rất nhiều năm chưa từng lộ diện!
Trình Bạch Xuyên nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
- Ý ngươi là, con người Thiện Hoàng này, lòng dạ hẹp hòi?
Sắc mặt Trình Bạch Xuyên cứng đờ:
- Không phải ta nói, ngươi đừng bức ta, ta không dám nói xấu Thiện Hoàng!
Vương Khả thấy Trình Bạch Xuyên sợ đến như thế, cơ mặt bất giác co rúm lại, hắn nói là sự thật? Thiện Hoàng lòng dạ hẹp hòi?
Mẹ nó, ngài mai thi đình, ta còn có thể mang đi U Nguyệt được ư? Đây chẳng phải là muốn gài ta?
Thiện Thần Đô, triều hội đại điện, Thiện Thần Điện.
Trong Thiện Thần Điện, lúc này, bách quan hội tụ.
Hôm nay là thi đình, trường thi cuối cùng trong kỳ ân khoa, do Thiện Hoàng đích thân ra đề mục, tự nhiên là ngày thịnh điển của quốc gia. Ngay từ sớm, bách quan đã có mặt đông đủ.
Hàng bên trái, đứng đầu là thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy, tiếp sau là lục bộ thượng thư và những quan viên khác.