Vòng thi thứ hai qua đi, thí sinh chỉ còn lại trăm người! Bây giờ chỉ có trăm người bị cách ly. Mặc dù trăm người này không được tuyên bố, nhưng dĩ nhiên đều là tiến sĩ.
Mặc dù bị cách ly, nhưng cũng có thời gian ăn chung. Đến tu vi của Vương Khả, không quan ăn một hai bữa cũng không sao, nhưng có thể đi ra hít thở không khí, tự nhiên sẽ muốn đi ra.
Giờ phút này ở phòng ăn, Vương Khả vừa ăn cơm, vừa nhìn về phía Trình Bạch Xuyên mọc đầy mụn đậu trước mặt.
- Lão Trình, ngươi thật ghê gớm, thế mà thông qua vòng thứ hai?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Gương mặt Trình Bạch Xuyên giật một cái:
- Hôm nay ngươi đừng trông cậy vào ta đi đánh nhau giúp ngươi!
- Con người của ta không thích đánh nhau, là Tây Môn Tĩnh cứ nhất định muốn chọc tới ta, cũng không thể trách ta được!
Vương Khả nói.
Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả, không thể trách ngươi sao? Lần trước đánh nhau, rõ ràng là ngươi động thủ trước, hại ta suýt chút nữa bại lộ.
- Lão Trình, ngươi là một tên đào phạm, lại không ngừng chăm chỉ muốn đến khoa khảo, đến cùng ngươi có mục đích gì?
Vương Khả trầm giọng nói.
Trình Bạch Xuyên sầm mặt lại:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Có phải ngươi là thích khách đúng không? Muốn mượn khoa cử đến ám sát ai?
Vương Khả nhìn chằm chằm về phía Trình Bạch Xuyên hỏi.
Trình Bạch Xuyên sững sờ:
- Thích khách?
- Không sai, là thích khách, đoạn thời gian trước ta gặp phải một tên thích khách, gọi là Thỏ Vương! Nhưng không cách nào so sánh được với ngươi! Tên kia quản lý Thỏ Tử Đoàn không nghiêm cẩn, khiến nó giống như xã đoàn vậy, làm việc không đủ chu đáo chặt chẽ, kém xa so với ngươi, ngươi xem một chút, ngươi như này mới gọi là chuyên nghiệp, vì đâm giết một người, còn phải cột tóc lên xà nhà, lấy kim đâm đùi thi trạng nguyên, chậc chậc, chuyên nghiệp, ngươi thật chuyên nghiệp!
Vương Khả cảm thân nói.
Vẻ mặt Trình Bạch Xuyên ở trước mặt co quắp lại, mẹ nó, có tên thích khách nào bị bệnh tâm thần, thi đậu trạng nguyên, chỉ vì che giấu làm thích khách chứ? Ngươi nghĩ như thế nào vậy?
- Ta không phải thích khách!
Trình Bạch Xuyên thấp giọng nói.
- Được rồi được rồi, sợ cái gì, ta cũng không vạch trần ngươi, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi, ngươi ám sát ai ta không quản, lúc ngươi ám sát, cách bạn gái của ta xa một chút, đừng dọa bạn gái của ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Bạn gái của ngươi?
Trình Bạch Xuyên trợn mắt nói.
- Không sai, bạn gái của ta là công chúa U Nguyệt đấy, ngươi không biết à? Cũng đúng, lấy thân phận thích khách của ngươi làm sao có thể biết được? Ngươi thế nhưng thiếu nợ ta hai nghìn vạn cân linh thạch đấy. Miễn là trước khi ngươi động thủ, sớm chào hỏi ta một tiếng, biết chưa?
Vương Khả trợn mắt nói.
Gương mặt Trình Bạch Xuyên co rúm lại:
Ngươi thấy có thích khách nào trước khi ám sát còn chào hồi không?
- Ta nói, ta không phải thích khách!
Trình Bạch Xuyên nhấn mạnh lần thứ hai.
- Được rồi, được rồi, không cần nói, ta hiểu mà!
Vương Khả vỗ bả vai Trình Bạch Xuyên.
- Nhỏ giọng một chút! Chớ nói lung tung làm hại ta tai bay vạ gió!
Trình Bạch Xuyên lập tức trợn mắt nhìn Vương Khả, ra hiệu có người đến.
Vương Khả quay đầu nhìn tới, lại nhìn thấy một người đàn ông mang theo nửa cái mặt nạ, cầm một chén rượu cùng thức nhắm, ngồi xuống bàn ăn cách Vương Khả không xa, quay lưng về phía Vương Khả.
- Sợ cái gì? Lão Trình, lá gan ngươi cũng quá nhỏ đi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Biết hắn là ai không?
Trình Bạch Xuyên nhỏ giọng chỉ người đàn ông đeo mặt nạ ở một bên.
- Hắn sao? Ta nào biết được! Không phải là mục tiêu của ngươi chứ?
Vương Khả nhíu mày lại.
- Ta đã nói, ta không phải thích khách, người đàn ông đeo mặt nạ này không đơn giản!
Trình Bạch Xuyên híp mắt nói.
- Không đơn giản chỗ nào?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Khoa cử đại sự, quốc chỉ trọng điển! Thế mà còn có người mang theo mặt nạ tham gia, cái này là bình thường sao? Là thí sinh nào không muốn dùng khuôn mặt thật tham gia khảo thí?
Trình Bạch Xuyên híp mắt nói.
- Không phải ngươi cũng không có sao? Mặt của ngươi đã bị thay đổi, ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác?
Vương Khả trợn mắt nói.
Trình Bạch Xuyên vô cùng tức giận:
- Ta không giống, ta là không có cách nào!
- Khả năng người ta cũng không có cách nào thì sao? Ngươi đừng nhìn làn da chỗ không có mặt nạ của hắn bóng loáng, nói không chừng mặt nạ che lại chỗ xấu xí không chịu nổi thì sao?
Vương Khả nói.
Trình Bạch Xuyên:
Đột nhiên người đàn ông đeo mặt nạ cầm ly rượu ở cách đó không xa nổi đầy gân xanh, hiển nhiên ngồi ở gần đó, là để nghe lén hai người nói chuyện, nhưng vừa đến đã nghe thấy hai người đang sỉ nhục bản thân, ngươi mới xấu xí không chịu nổi ấy, mẹ kiếp!
- Xấu xí không chịu nổi cũng không được, theo đạo lý mà nói, coi như xấu xí không chịu nổi, cũng không thể che mặt, đây là quy tắc!
Trình Bạch Xuyên nói.
- Quy tắc? Hiện tại cái khoa khảo này còn có quy tắc gì để nói?
Vương Khả khinh thường nói.
Chính mình đã gian lận hai lần, hơn nữa tự mình vạch trần mình, cũng không ai tin, quy củ cái cọng lông gì!
- Quy củ là vẫn phải có, hắn có thể che mặt, vậy nói rõ một vấn đề, thân phận người này cực kỳ cao quý, thời điểm kiểm tra thân phận, quan giám khảo đã nhìn qua gương mặt hắn dưới lớp mặt nạ, sau đó bởi vì thân phận của hắn, mới cho phép hắn tiếp tục che mặt!
Trình Bạch Xuyên nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ đang gắp thức ăn cách đó không xa run lên, hiển nhiên vì Trình Bạch Xuyên phân tích mà sợ hãi thán phục.
- Ôi giời, chuyện này rất bình thường! Ngươi cũng đừng ngạc nhiên!
Vương Khả lại lơ đễnh.
Trình Bạch Xuyên trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Bình thường chỗ nào? Bình thường chỗ nào? Đây chính là kỳ thi cuối năm, là đại điển tuyển tài của quốc gia, có thể có một chút tùy tiện sao?
- Haiz, ngươi chỉ là một tiểu thích khách, ngươi hiểu cái bướm gì, cái khoa khảo này ngươi xem một chút là được, đừng quá coi là chuyện quan trọng!
Vương Khả khinh thường nói.
Trình Bạch Xuyên:
Người đàn ông đeo mặt nạ:
- Vương Khả, sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ? Haiz, hai lần người đều giành được vị trí đứng đầu, cho nên ngươi mới không quan tâm, ngươi biết người khác khảo thí có bao nhiêu khó khăn không, cứ nhìn vị huynh đệ đeo mặt nạ ở bên cạnh đi, ngươi biết hai lần hắn đều về thứ hai không, ngươi biết hắn vất vả như nào không?