- Thử Ngâm!
Chu Yếm lấy ra một chuôi trường đao từ trong túi trữ vật, hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
- Tỉnh lại đi, vừa rồi Vương Khả cho ngươi đánh nửa ngày, ngươi cũng không gây được thương tổn gì cho hắn, hiện tại dùng đao, có tác dụng sao? Vương Khả sẽ không phản kích à? Lại nói, ngươi là một cái Hậu Thiên cảnh yếu ớt, cũng không cần mất mặt mũi nữa! Ngồi xuống với ta, xem bọn hắn phân thắng bại!
Công chúa U Nguyệt ở một bên khuyên nhủ.
Chu Yếm:
-...
Xem thường ta? Thật sự cho rằng ta không chịu nổi một kích sao? Chu Yếm tức giận nhìn công chúa U Nguyệt, trong mắt bộc lộ ra một cỗ hung quang.
- Ngươi muốn làm gì?
Công chúa U Nguyệt biến sắc.
- Ta muốn làm gì? Ta không thu thập được Vương Khả, chẳng lẽ ta còn không thu thập được ngươi sao? Vương Khả muốn cứu ngươi, ta liền ăn ngươi, ta muốn để Vương Khả đau khổ!
Chu Yếm lạnh giọng đi lên phía trước.
- Tỉnh lại đi, cô tổ Nhiếp Diệt Tuyệt của ta đã hạ cấm chế ở trên người công chúa U Nguyệt, Tiên Thiên cảnh đỉnh phong như ta, cũng không thể tới gần người công chúa U Nguyệt, ngươi một cái Tiên Thiên cảnh yếu như gà, còn muốn tổn thương công chúa U Nguyệt? Đừng làm xấu mặt nữa, được không?
Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa giễu cợt nói.
Chu Yếm:
-...
Hôm nay làm sao vậy? Tại sao ai cũng đối đầu với ta? Vương Khả tà môn ta không cách nào thương tổn, chẳng lẽ công chúa U Nguyệt cũng không thương tổn được sao?
Phàm nhân Hậu Thiên cảnh? Mẹ nó, ai nói ta là phàm nhân Hậu Thiên cảnh chứ? Ta cũng là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong!
Thế nhưng sao không ai tin tưởng chứ!
- Vương Khả, hôm nay ta nhận thua, không nên tính toán nữa, chúng ta vẫn nên rút khỏi nơi đây trước?
Nhiếp Thiên Bá cầu xin Vương Khả tha thứ.
Phi kiếm của Nhiếp Thiên Bá sắp không kiên trì được nữa, chẳng những vết rạn nổi lên bốn phía, còn có khói đen cuồn cuộn, nếu tiếp tục như vậy nữa, không nói phi kiếm Vương Khả sẽ phá hủy phi kiếm của mình, mà chỉ cần kéo dài thêm một hồi, phi kiếm của bản thân không chịu được lực lượng lớn như vậy, cũng sẽ nổ tung, mấu chốt là, phi kiếm dán chặt lấy ta, lần này mà nổ, ta liền xong đời!
- Không tính toán!
Chu Yếm gầm lên một tiếng.
Tại sao có thể tính như vậy? Thật vất vả mới giữ chân được Vương Khả lại, cứ tính như vậy? Bản thân tốn vô số sức lực, thậm chí bại lộ chuyện bản thân nhập ma, nếu như còn không thể tiêu diệt Vương Khả, lấy lại chuỗi niệm châu kia, bản thân không phải là thật sự xong đời sao?
- Con gà hen, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng chưa tới như ngươi, có thể đừng ngắt lời hay không? Nếu không phải là ngươi, vừa rồi ta đã hoã giải với Vương Khả, mẹ nó!
Nhiếp Thiên Bá mắng Chu Yếm.
Ta? Gà hen, Tiên Thiên cảnh cũng chưa tới? Bổn vương là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong!
Chu Yếm lấy tay lau mồ hôi trên mặt một cái, đè nội tâm sắp vỡ vụn lại. Tại sao cục diện trước mắt, lại trở nên quỷ dị như vậy chứ? Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp!
- Đúng rồi, ta không đối phó được Vương Khả, nhưng Nhiếp Thiên Bá ngươi có thể!
Bỗng nhiên ánh mắt Chu Yếm sáng lên.
- Ý gì?
Đám người khó hiểu nói.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi và Vương Khả quyết đấu phi kiếm, đang giằng co, nói rõ ngươi và Vương Khả quyết đấu không ai yếu hơn ai, nếu như, nếu như lực lượng ngươi bỗng nhiên tăng vọt gấp mấy lần thì sao?
Chu Yếm mở miệng nói.
- Ý gì?
Nhiếp Thiên Bá mờ mịt nói.
Nếu lực lượng của ta tăng vọt lên một lần, Vương Khả đã sớm xong đời, còn cần ngươi nói sao? Mấu chốt là lực lượng của ta không tăng vọt được.
- Ta tới giúp ngươi, ta sẽ rót toàn bộ lực lượng vào trong cơ thể ngươi, tạo điều kiện cho ngươi thôi động phi kiếm, tăng cường lực lượng, nhất cử trảm sát Vương Khả!
Chu Yếm hưng phấn đi ra sau lưng Nhiếp Thiên Bá.
- Ngươi muốn làm gì? Lực lượng một cái Hậu Thiên cảnh như ngươi, thì có tác dụng gì, đừng lãng phí thời gian của ta!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực kêu lên.
Nhưng Chu Yếm đâu có nghe lọt, song chưởng ầm vang dán ở trên lưng Nhiếp Thiên Bá.
Một cỗ chân nguyên khổng lồ bay thẳng vào trong cơ thể Nhiếp Thiên Bá.
Lực lượng Hậu Thiên cảnh? Có thể có bao nhiêu? Nhiếp Thiên Bá căn bản không coi ra gì. Bởi vậy cũng không phòng ngự, chỉ thuận thế dẫn vào phi kiếm mà thôi, chút lực lượng ấy chỉ là hạt cát trong sa mạc, không dùng được.
Nhưng lúc cỗ lực lượng này hóa thành số lượng như bài sơn đảo hải, Nhiếp Thiên Bá trợn tròn mắt.
Làm sao có thể? Làm sao lực lượng có thể lớn như vậy? Cái này không phải Hậu Thiên cảnh, đây rõ ràng là Tiên Thiên cảnh, dù cho vừa rồi tiêu hao vô số, cũng là hết sức to lớn.
Trong nháy mắt lực lượng khổng lồ truyền vào phi kiếm Nhiếp Thiên Bá, kích thích phi kiếm bắn ra vô tận hồng quang.
Nhiếp Thiên Bá vốn nên vui vẻ, nhưng một khắc sau, biến sắc.
Nếu như phi kiếm hoàn hảo, có cỗ lực lượng này kích thích, tất nhiên sẽ khiến uy lực phi kiếm tăng vọt, thậm chí phá mở phi kiếm Vương Khả, trảm sát Vương Khả, nhưng mấu chốt là, phi kiếm Nhiếp Thiên Bá sắp báp hỏng, cỗ lực lượng khổng lồ này vừa vào, liền gia tăng tốc độ phi kiếm báo hỏng lên, nó không chịu nổi gánh nặng. Bỗng nhiên nổ tung!
- Ầm!
Vương Khả, công chúa U Nguyệt trừng mắt kinh ngạc, phi kiếm Nhiếp Thiên Bá nổ tung. Trung tâm vụ nổ gần sát Nhiếp Thiên Bá và Chu Yếm, chỉ thấy hai người bị bao phủ trong ngọn lửa, ánh sáng loé lên khiến Vương Khả, công chúa U Nguyệt không mở mắt ra được.
- Chu Yếm, ta bị ngươi hại chết rồi!
Bên trong ngọn lửa mơ hồ truyền đến tiếng khóc mắng của Nhiếp Thiên Bá, Nhiếp Thiên Bá vốn trọng thương, làm sao thừa nhận được loại nổ tung này?
Vương Khả lập tức bảo vệ công chúa U Nguyệt sau lưng, ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc thu hồi phi kiếm của mình trở về.
Vụ nổ lớn, khiến người dân Chu Tiên trấn nơi xa cảm thấy kỳ lạ, không ngừng tán dương tinh thần kính dâng, hi sinh bản thân của Chu Yếm, giúp đỡ tập thể, dùng bản thân hi sinh, giúp Vương Khả diệt trừ tên lừa đảo Nhiếp Thiên Bá? Không đúng, Nhiếp Thiên Bá chết rồi, tiền của chúng ta thì sao?
Vụ nổ lớn đi qua, trên mặt đất chỉ còn lại hai cái xác chết cháy.
Vương Khả, công chúa U Nguyệt nhìn xác chết trên mặt đất, trầm mặc một trận.
- Tên Chu Yếm này thật sự đến giúp ngươi à?