Bất Diệt Thần Vương

Chương 1240: Trường thi giao phong




Tào Hùng lập tức kêu lên.

Mặc dù Tây Môn Thuận Thủy tin tưởng Tào Hùng nói, nhưng giờ phút này có hơn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, nên không tiện cố ý thiên vị Tào Hùng.

- Người đâu, kiểm tra sĩ tử thư của Vương Khả!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Vâng!

Lập tức có quan viên Lại Bộ phụ trách cấp sĩ tử thư đi đến chỗ Vương Khả kiểm tra.

Giờ phút này đám người Mộ Dung Lão Cẩu có chút thấp thỏm, nhưng thần sắc Vương Khả lại thản nhiên. Tào Hùng cách đó không xa cũng tràn đầy tự tin, cười lạnh nhìn về phía Vương Khả.

Quan viên Lại Bộ kiểm tra một chút, lập tức cung kính nói:

- Khởi bẩm thừa tướng, sĩ tử thư không có vấn để, là một trong những danh ngạch của Chiến Thần Điện, là của bản thân Vương Khả không sai!

Tên quan viên này nói xong, lập tức lui sang một bên.

Đám người Mộ Dung Lão Cấu nhất thời thở dài một hơi, lần này càng là có lý chẳng sợ, bản thân còn sợ cái gì?

- Không, không, không có khả năng, nhất định là ngươi kiểm tra sai, làm sao Vương Khả có thể có sĩ tử thư? Khoảng thời gian này, người Chiến Thần Điện căn bản không kịp đưa sĩ tử thư cho Vương Khả, nhất định là ngươi kiểm tra sai!

Tào Hùng lập tức biến sắc, sợ hãi kêu lên.

- Câm miệng!

Tây Môn Thuận Thủy quát to một tiếng.

Sắc mặt Tào Hùng cứng đờ:

- Thừa tướng, nhất định là chỗ đó có vấn để!

- Tào Hùng, vừa rồi bản quan hỏi ngươi, ngươi biết đây là chỗ nào, biết đây là địa phương nào không? Ngươi không biết không?

Đại điển tuyển tài của quốc gia, là chỗ để ngươi quấy rối sao?

Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt khiển trách quát mắng.

Tào Hùng sầm mặt lại, cúi đầu, cũng không dám phản bác, nhưng trong lòng buồn bực muốn thổ huyết, con mẹ nó, vì sao lại trở thành như vậy?

- Đúng vậy, đúng vậy!

Đám người Mộ Dung Lão Cẩu ở nơi xa mở mày mở mặt nói.

Nhìn Tào Hùng bị chửi không dám mở miệng, một đám lão du côn cũng yên lòng, giờ khắc này, khẳng định Tào Hùng không dám nói chuyện tối hôm qua bị mọi người bắt cóc nữa, dù sao cũng không có chứng cứ, tiếp tục nói mà không có bằng chứng sẽ bị xui xẻo!

- Tốt rồi, họ đã chứng minh ta trong sạch, các vị, chúng ta đi uống rượu thôi!

Vương Khả cười mời đám người Mộ Dung Lão Cẩu.

Đám lão binh đang muốn vui vẻ gật đầu, thì bỗng nhiên Tây Môn Thuận Thủy ở cách đó không xa quay đầu nhìn lại.

- Vương Khả! Ngươi muốn đi đâu?

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.

- Hả?

Vương Khả nghỉ ngở nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.

- Vừa rồi muốn nước trà? Bản quan đã đồng ý ngươi! Bây giờ muốn đi sao? Chiến Thần Điện tiến cử nhân tài, đến đây tham gia quan văn khoa khảo, tất nhiên là nắm chắc thắng lợi trong tay, tất nhiên là muốn hiển lộ tài năng! Sao có thể nói đi là đi? Đến cũng đến rồi, vậy thì lưu lại chữ của ngươi! Để cho bản quan nhìn xem, lần này Chiến Thần Điện, tuyển ra thiên hạ kỳ tài dạng gì, rốt cuộc lần này tới để hiển lộ tài năng, hay là đến để mất mặt!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

Sau khi nói ra một câu, tất cả mọi người nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.

Tây Môn Thuận Thủy vừa mới gõ Tào Hùng, hiện tại lại gõ Vương Khả? Không, cái này mượn việc gõ Vương Khả, đến gõ toàn bộ Chiến Thần Điện?

Giờ phút này Vương Khả đã không còn đại biểu mình nữa. Mà là đại biểu cả Chiến Thần Điện? Vương Khả mất mặt, chính là Chiến Thần Điện mất mặt?

- Hả?

Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu trở nên cứng đờ nhìn về phía Tây Môn thừa tướng.

Đây là bị ngươi coi như nhau sao?

- Đương nhiên, nếu lần này Chiến Thần Điện khiếp sợ, bản quan cũng không trách các ngươi, dù sao các ngươi chỉ là võ tướng, không thông viết văn! Chỉ là, từ trước cho tới giờ chưa chiến đã trốn, không phải là tác phong của Chiến Thần Điện!

Tây Môn Thuận Thủy ngăn chặn đường đi cuối cùng của Vương Khả.

Tây Môn Thuận Thủy gõ Tào Hùng xong, bắt đầu trở tay gõ Chiến Thần Điện!

Mặc dù đầu óc đám lão du côn Mộ Dung Lão Cẩu linh hoạt, hơn nữa không biết xấu hổ. Nhưng đâu phải là đối thủ của Tây Môn Thuận Thủy? Tây Môn Thuận Thủy tao nhã lịch sự, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu sự châm chọc, lập tức đánh cho đám người Mộ Dung Lão Cẩu phát cáu.

Lời này nói thế nào? Đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ.

Mẹ nó, bây giờ mang theo Vương Khả đi, vậy Chiến Thần Điện chính là đào binh, chuyện này truyền đi, không cần nói người khác phản ứng, về Chiến Thần Điện, Chiến Thần cũng không tha các ngươi.

Nhưng không mang theo Vương Khả đi, để Vương Khả dự thi sao? Dự thi cái cọng lông à! Chờ làm xong bài, văn chương Vương Khả bị phê bình thậm tệ, vậy không phải là càng thêm mất mặt xấu hổ sao? Lúc đầu Vương Khả chỉ đại biểu một mình hắn. Là Chiến Thần Điện các ngươi tự đứng ra làm chỗ dựa cho Vương Khả, hiện tại Vương Khả mất mặt, không phải là Chiến Thần Điện ngươi mất mặt sao?

Làm sao bây giờ?

~ Ta đã nói, thừa tướng là lão hồ ly, lần này chúng ta trở về, khẳng định sẽ bị xui xẻo!

Một vị lão binh thô cuồng thấp giọng, buồn bực nói.

Mặt Mộ Dung Lão Cẩu kéo dài ra:

- Coi như Chiến Thần Điện bại trận, cũng tuyệt không làm đào binh, cho dù biết rõ phải chết, cũng phải chống tới cùng! Vương Khả, ngươi tiếp tục dự thi đi!

Vương Khả sầm mặt lại, thi cái cọng lông à, ta vốn muốn tìm cớ rời khỏi trường thi, coi như Tào Hùng nói xấu ta, ta cũng không sợ, dựa vào miệng lưỡi của ta, ta còn đấu không lại hắn sao? Lúc đầu ta vốn không cần giúp, là các ngươi bỗng nhiên chạy tới làm chỗ dựa giúp ta, bây giờ còn buộc ta khảo thí? Mẹ nó, ngươi biết đã bao nhiêu năm ta không đi thi không?

- Vương Khả, ngươi tùy tiện viết đi, Chiến Thần Điện vốn không am hiểu văn chương, không ném mất thể diện mấy người! Nhưng nếu ngươi rời đi, vậy liền là đào binh, Chiến Thần Điện sẽ thật sự mất mặt!

Trương Chính Đạo mở miệng khuyên nhủ.

Vương Khả:

Nhìn thấy một đám lão du côn cổ vũ, gương mặt Vương Khả khẽ nhăn lại, chỉ có thể ngồi xuống.

Không còn cách nào, lần này tới tìm U Nguyệt, còn cần Chiến Thần Điện giúp đỡ, ta mà thật sự đi, đến lúc đó ngay cả cái hậu trường cũng không có.

- Được rồi, ai không có nhiệm vụ, không cho phép huyền náo ở trưởng thi!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.