- Vậy mà Nhiếp Thiên Bá cố ý dựa theo dung mạo đệ tử Kim Ô Tông, tìm người tương tự đến lừa đảo, đáng chết!
Sau khi Vương Khả ‘Thác’ trách móc, toàn bộ cường giả Chu Tiên trấn lập tức suy nghĩ theo.
Thì ra là thế, khó trách ta nhìn thấy giống như vậy!
- Vị Trương Thần Hư này và kẻ giả mạo Nhiếp Thiên Bá tìm tới thật là giống nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, vẫn còn có chút khác!
- Không sai, cằm của bọn hắn có chút không giống!
- Con mắt cũng lớn hơn một chút!
Lần này không cần Vương Khả 'Thác' dẫn dắt, mọi người đến đây gây chuyện, đều 'tìm được' rất nhiều chỗ giống và khác nhau của Trương Thần Hư thật giả, mấu chốt là, lúc trước Trương Thần Hư lộ diện, mọi người cũng không dám nhìn nhiều, tự nhiên có thể tìm ra rất nhiều chỗ 'không giống nhau'.
Kể từ đó, toàn bộ hiềm nghi của Vương Khả được xoá sạch, chỉ còn lại một đám khinh bỉ nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá đại lừa gạt ở xa.
Nhiếp Thiên Bá, Vương Khả, công chúa U Nguyệt, Chu Yếm đứng ở trung tâm chiến trường.
Vương Khả khống chế phi kiếm, giằng co với Nhiếp Thiên Bá như trước.
Chỉ có Nhiếp Thiên Bá biết, đám đệ tử Kim Ô Tông Trương Thần Hư này, không phải đến giúp Vương Khả, mà là đến tiêu diệt Vương Khả! Nhóm tà ma này cũng muốn tìm Vương Khả gây phiền phức, theo đạo lý, Vương Khả chết chắc mới đúng, vì sao, vì sao lại trở thành như này?
- Các ngươi không cần đánh nữa, người các ngươi muốn giết ở chỗ này, ở chỗ này! Chớ để hắn ngư ông đắc lợi!
Nhiếp Thiên Bá chịu đựng trọng thương ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng chính ma vốn là ngươi chết ta sống, bây giờ lại đánh ra hỏa khí, làm sao có thể vì một câu của Nhiếp Thiên Bá liền bắt tay giảng hòa? Nói đùa gì đấy, Nhiếp Thiên Bá ngươi tính là thứ gì? Chúng ta cũng không nhận ra ngươi!
Nhiếp Thiên Bá gầm to một hồi, căn bản không có chút hiệu quả nào, gương mặt phiền muộn.
Giờ phút này, phi kiếm của hai người giằng co, phi kiếm của hắn lúc nào cũng có thể vỡ nát, lại kề sát bản thân, hắn muốn tự bạo phi kiếm cũng không dám, một khi cất kiếm, liền bị Vương Khả trảm!
- Vương Khả, nếu không, nếu không chúng ta trước tiên bỏ qua chiến đấu? Rời khỏi nơi này đã?
Nhiếp Thiên Bá mong đợi nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả trầm ngâm một chút, cũng muốn đáp ứng, thế nhưng Chu Yếm ở bên cạnh không đồng ý.
- Đừng có ngừng, ngươi chính là Nhiếp Thiên Bá đúng không? Ngươi ngăn chặn Vương Khả, ta tới giết hắn!
Chu Yếm nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá kêu lên.
- Ngươi?
Nhiếp Thiên Bá ngạc nhiên nhìn về phía Chu Yếm.
- Có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng!
Công chúa U Nguyệt ngăn ở trước người Vương Khả.
Vương Khả lại cười lạnh nói:
- Chu Yếm, ngươi lại ngứa da rồi sao?
- Ngươi còn không biết sống chết?
Chu Yếm nắm lấy roi da, dậm chân đi tới.
- Công chúa U Nguyệt, ngươi tránh ra, không cần lo lắng, tên Chu Yếm này chỉ là phầm nhân có tu vi Hậu Thiên cảnh, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng chưa đạt tới! Hắn không thương tổn ta được, ngay cả hộ thể chân khí của ta cũng không phá nổi, không cần quan tâm đến hắn!
Vương Khả giải thích nói.
- Hả?
Công chúa U Nguyệt ngạc nhiên nói.
Mặt Chu Yếm lập tức đỏ lên, lần trước ở trong vương cung, Nhiếp Diệt Tuyệt đứng ở ngoài cửa, ta không dám thi triển chân khí thôi, bổn vương đã là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, diệt các ngươi còn không phải là chơi đùa sao? Thật sự cho là ta yếu như gà à?
- Vương Khả, ngươi thật sự cho rằng lần trước ta đánh không lại ngươi ư?
Chu Yếm dùng roi da chỉ Vương Khả cười lạnh nói.
Đúng lúc này, một cánh tay không khống chế phi kiếm của Vương Khả, co lại, cướp được roi da của Chu Yếm vào trong tay mình.
- Hả?
Chu Yếm nhìn hai tay trống không, sững sờ.
Ta không để ý, roi da đâu rồi?
- Ngươi xem, với tài nghệ này, còn muốn đánh ta? Loại người này chính là si tâm vọng tưởng! Công chúa, lần này ngươi có thể yên tâm, tốt rồi, tu vi ngươi bị phong, đừng để dư ba chiến đấu giữa ta và Nhiếp Thiên Bá ảnh hưởng, ngồi ở một chỗ an toàn chờ đợi là được!
Vương Khả an ủi.
- Ừ! Dọa ta một hồi, ta còn tưởng rằng tên Chu Yếm này rất lợi hại nữa chứ, hoá ra chỉ là một cái hàng dởm!
Công chúa U Nguyệt tỏ vẻ khinh bỉ, đi sang khu vực an toàn chờ đợi.
Chu Yếm:
"..."
- Chu Yếm sao? Không bản lãnh, gào thét cái gì! Lãng phí thời gian của ta!
Nhiếp Thiên Bá khinh bỉ nhìn thoáng qua.
- Vương Khả? Đề nghị ta vừa đưa ra thế nào? Ngươi và ta thu tay lại, lập tức rời đi!
Nhiếp Thiên Bá nhìn về phía Vương Khả lần thứ hai.
Vương Khả còn chưa lên tiếng, Chu Yếm ở bên cạnh đã không nhịn nổi.
- Đừng hòa giải với hắn, Nhiếp Thiên Bá, vừa rồi chỉ là ta chủ quan thôi, tay không nắm chắc, bị hắn đoạt mất roi da! Ta đánh chết hắn, dễ như trở bàn tay!
Chu Yếm lập tức quát.
Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa sững sờ, quăng tới ánh mắt không tin.
- Chu Yếm, ở một bên nghỉ ngơi đi! Ngươi cho rằng ta thật sự không dám quất ngươi sao?
Vương Khả hừ lạnh một tiếng.
- Ba!
Bỗng nhiên roi da trong tay quất vào trên người Chu Yếm.
Lại bị đánh?
Ánh mắt đám người khinh bỉ, Chu Yếm như bị vô tận nhục nhã.
- Rống!
Chu Yếm gào to một tiếng, quanh thân toát ra một luồng khí thế khổng lồ, khiến đất đá bốn phía nổi lên một trận rung động, mà quanh người Chu Yếm càng toát ra ma khí cuồn cuộn.
- Khí tức thật là mạnh? Chẳng lẽ Chu Yếm nói là sự thật?
Thần sắc Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa khẽ động.
- Ma khí? Chu Yếm, ngươi từ bỏ vương triều Đại Thanh sao? Ngươi thế mà thật sự nhập Ma Giáo?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ma khí? Hừ, dù sao hôm nay cũng bại lộ, qua hôm nay, ai biết? Nhưng Vương Khả ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay, ta muốn khiến ngươi chết!
Chu Yếm dữ tợn nói.
- Vương Khả, cẩn thận!
Công chúa U Nguyệt sợ hãi kêu lên.
Bởi vì, quanh thân Chu Yếm tràn ngập ma khí, mặt mày dữ tợn, một quyền bọc lấy vô tận ma khí, mang theo toàn bộ lực lượng của Chu Yếm, đánh về phía bụng Vương Khả.
Một quyền hung mãnh này, khiến công chúa U Nguyệt cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa lộ ra vẻ hưng phấn. Vương Khả căn bản không kịp phản ứng, đã trúng quyền.
- Oanh!