Bất Diệt Thần Vương

Chương 1236: Chủ thí bắt đầu




Tên quan viên Lại Bộ kia lo lắng nói.

Sắc mặt tên quan viên Lại Bộ ở bên cạnh trở nên khó coi:

- Lần đại khảo này cực kỳ quan trọng, cần phải quan sát cho tốt, Chiến Thần Điện toàn là một đám mãng phu, ngộ nhỡ tiểu tử này lên cơn, các ngươi lập tức động thủ, đưa hắn ra ngoài trường thi!

- Thế nhưng... !

- Không có nhưng nhị gì hết, phái thêm một số người nhìn chằm chằm Vương Khả! Không thể để hắn làm hỏng đại khảo!

- Vâng!

Đám quan viên Lại Bộ lại đưa tới một nhóm cường giả thủ vệ, nhìn chằm chằm vào Vương Khả đang bắt chéo hai chân. Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện.

- Các vị thí sinh, bản quan là Tây Môn Thuận Thủy, may mắn được làm chủ khảo lần Ân Khoa này!

Lão giả có chức quan lớn nhất, đứng trước văn miếu trầm giọng nói.

- Bái kiến Tây Môn thừa tướng!

Vô số thí sinh ứng thanh bái lạy.

Vương Khả bắt chéo hai chân, nhìn về phía Tây Môn thừa tướng mở miệng ở nơi xa, mắt lộ ra một cỗ nghi hoặc:

- Tiểu lão đầu này, chính là cha Tây Môn Tĩnh? Thoạt nhìn vẫn rất có khí phái?

Vô số thí sinh nhìn về phía quan viên trên đài, mà đám quan viên trên đài cũng nhìn về phía thí sinh.

Vốn có một vạn thí sinh, Vương Khả ở trong đám người cũng không dễ thấy, nhưng khi tất cả mọi người lấy lễ nghi của văn nhân cung bái thừa tướng, lại có một người, bắt chéo hai chân uống trà? Nhìn chúng quan viên giống như đang xem kịch, chuyện này khiến chúng quan viên đứng ở trên đài cao, làm sao có thể không phát hiện được.

Bỗng nhiên tất cả quan viên trợn mắt về phía Vương Khả.

Vương Khả sững sờ, làm gì vậy? Không nói không thể uống trà mà, các ngươi cùng trợn mắt nhìn ta làm gì?

Đám quan chức Lại Bộ phía sau Vương Khả biến sắc, vị đại gia Chiến Thần Điện này, quả nhiên là đến gây chuyện, vậy mà khiến các vị đại lão tức giận rồi?

Nơi xa, Tây Môn Thuận Thủy cũng nhìn thấy Vương Khả, nhưng Tây Môn Thuận Thủy không hề để ý, dù sao hắn cũng là một vị thừa tướng, hỉ nộ không thể hiện ra.

~ Bản quan là chủ khảo lần thi cư này, hiện tại tuyên bố đề thi thứ nhất, tất cả thí sinh nghe cho kỹ, đề thi đầu tiên lấy Bát Cổ Văn làm văn thể, đề thi là 'Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ' !

Mời thí sinh đọc một lần!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng quát.

- Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ!

Tất cả thí sinh cùng hét một tiếng.

Cùng lúc đó, Tây Môn Thuận Thủy vung tay lên, bên cạnh có quan viên treo bức tranh chữ lên, bên trên có tám chữ lớn 'Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ:

Đề thi đã ra, tất cả thí sinh lập tức suy tư.

- Các vị thí sinh, trước khi mặt trời lặn, đều là thời gian để các vị suy nghĩ viết bài!

Tây Môn Thuận Thủy mở miệng nói.

- RõI Tất cả thí sinh ứng tiếng trả lời.

Tất cả thí sinh lập tức ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ về đề thi. Để thi rất đơn giản, chỉ có tám chữ, nhưng bởi vì đề quá đơn giản, mới càng khó, cái này phải viết như nào?

Chúng giám khảo theo Tây Môn Thuận Thủy ngồi xuống chờ đợi.

Tự có cấp dưới dâng lên thanh trà. Trong lúc nhất thời, quảng trường to lớn trước văn miếu trở nên im ắng. Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

Tất cả thí sinh vốn đang làm bài, bỗng nhiên có một người giơ tay.

Một thí sinh giơ tay? Tất cả quan viên đều nghi ngờ nhìn tới, quan viên Lại Bộ phụ trách Vương Khả biến sắc, đây là Chiến Thần Điện muốn bắt đầu gây chuyện theo thông lệ sao? Tên Vương Khả kia giơ tay làm gì?

Một tên quan viên Lại Bộ nhanh chóng đi ra phía trước.

- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?

Tên quan viên Lại Bộ kia khẩn trương nói.

Đám quan lại ở bốn phía cũng nhíu mày nhìn lại.

- Trà hết rồi, cho ta thêm ít trà!

Vương Khả chỉ chén trà vừa mới uống xong.

Tên quan viên Lại Bộ kia:

Nhóm quan lại tò mò ở nơi xa:

Ngươi đến dự thi, hay là đến uống trà? Lúc này rồi, mà ngươi vẫn muốn thêm trà? Có cần chuẩn bị cho ngươi một bàn tiệc rượu hay không?

- Các ngươi có thái độ phục vụ gì vậy, nước trà cũng không thể rót thêm?

Vương Khả trợn mắt hỏi.

Tên quan viên Lại Bộ kia:

Bên ngoài văn miếu!

Mộ Dung Lão Cẩu mang theo một đám người Chiến Thần Điện khí thế hung hăng đi đến.

- Tào Hùng đâu? Các ngươi nhìn thấy không?

Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt hỏi.

- Không thấy, thằng cháu trai này chạy rồi! Hắn đi cáo trạng sao?

Mộ Dung Lão Cầu, ta nói việc này không thể làm, ngươi lại nhất định đi gõ hắn một cái, lần này làm hỏng chuyện? Trở về nháo đến chỗ Chiến Thần, chúng ta cũng sẽ bị xử lý!

Một vị tướng quân thô cuồng trong Chiến Thần Điện trợn mắt nói.

- Tên Tào Hùng kia không chân chính, hắn bắt người Chiến Thần Điện chúng ta, không phải đã nói với các ngươi là hắn bắt Vương Khả rồi sao? Ta làm như này là giữ gìn danh dự cho Chiến Thần Điện, lúc đầu ta gọi các ngươi, các ngươi đâu có nói nhảm nhiều như vậy, hiện tại trách móc ta cái gì?

Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.

- Khi đó ngươi nói với chúng ta như thế nào? Ngươi nói có một khoản thu nhập, ai muốn? Đương nhiên chúng ta muốn rồi, ai biết, ngươi thế mà đi bắt cóc Tào Hùng! Chúng ta leo lên thuyền giặc của ngươi mới biết được chuyện này!

Tên tướng quân thô cuồng kia trợn mắt nói.

- Ta không nói cho các ngươi biết là Tào Hùng sao?

Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.

- Nói cái rắm, ngươi nói cho chúng ta biết lúc nào? Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi thật sự là chó mà, một mình ngươi không dám đi bắt cóc Tào Hùng, lôi kéo chúng ta đi cùng, ngươi hi vọng phép tắc không trách chúng ta phải không!

Thô cuồng tướng quân trợn mắt nói.

- Đúng vậy, Mộ Dung Lão Cẩu, cái trách nhiệm này ngươi tự gánh đi - Không bắt được Tào Hùng, còn để hắn chạy, khẳng định việc này sẽ làm lớn lên!

- Một khi nháo đến chỗ Chiến Thần, chúng ta đều bị xui xẻo!

Một đám chiến tướng quở trách Mộ Dung Lão Cẩu.

Sắc mặt Mộ Dung Lão Cẩu trở nên khó coi:

- Không phải là ta muốn dẫn các ngươi đi kiếm một khoản sao?

Tào Hùng là Hình Bộ Thượng Thư, chưởng quản hình ngục, hàng ngày thẩm vấn phạm nhân, không biết thẩm ra bao nhiêu tiền!

Vớt được bao nhiêu chất béo! Không phải trước đó các ngươi rất hưng phấn sao? Hiện tại cả đám trách ta làm cái gì?

- Mẹ nó, ai biết Tào Hùng chạy!