Bất Diệt Thần Vương

Chương 1227: Tụng Thiện Hoàng




Dĩ nhiên Thiện Hoàng chính là cha vợ của Vương Khả, bài văn nịnh bợ này chính là để tâng bốc cha vợ, tự nhiên gọi là Tụng Thiện Hoàng.

- Thánh Hoàng xuất hiện trong đêm tối vạn cổ, nhất ngôn pháp xuất định thiên hạ! Hả, vừa mới vào khúc dạo đầu ngươi đã bắt đầu khen? Trước khi cha vợ ta xuất hiện, vạn cổ như đêm tối?

Cha vợ của ta mới mở miệng, liền định thiên hạ chi pháp, mỗi tiếng nói cử động của cha vợ, liền để đêm tối vạn cổ lập tức biến thành ban ngày? Vương Hữu Lễ, ngươi lợi hại, khúc dạo đầu đã nêu ra ý chính, còn có thể đối trận tinh tế?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Vương Hữu Lễ sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi có thể đừng bình luận không?

- Được rồi, được rồi, ngươi tiếp tục, ta không quấy rầy ngươi sáng tác!

Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.

- Ta dùng Bát Cổ Văn được lưu hành nhất hiện nay, viết cho ngươi Bản Tụng Thiện Hoàng này, không phải ngươi muốn chữ sao? Bản Tụng Thiện Hoàng này rất nhiều chữ, lão phu viết sách lập thuyết, viết Bát Cổ Văn khó có đối thủ ở Đại Thiện, không nói chữ nào cũng là châu ngọc, nhưng ta có thể cam đoan, mỗi một câu đều gần sát yêu cầu của ngươi, không uổng năm trăm vạn cân linh thạch của ngươi!

Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.

Trong lúc nói chuyện, Vương Hữu Lễ dùng bút như long xà, nhanh chóng sách viết.

- Bát Cổ Văn?

Vương Khả sững sờ.

Cái đồ chơi này ta không quá hiểu!

- Bát Cổ Văn là thể văn được các quan viên cử sĩ Đại Thiện Hoàng Triều hay dùng nhất, mỗi người đọc sách đều có thể văn, nhưng muốn viết tốt lại cực kỳ khó khăn, năm đó Bát Cổ Văn của đại nhân nhà ta là số một trên đời, lúc trước khoa khảo, nhất văn vừa ra, bách quan phục, một lần khẳng định địa vị văn đàn đại nhân nhà ta. Đại nhân nhà ta bảo ngươi khiêm tốn, cũng hi vọng ngươi hiểu, mỗi một chữ của đại nhân nhà ta đều là châu ngọc, không ai có thể qua hắn!

Phu xe ở một bên tự hào nói.

- Có đúng không? Thoạt nhìn thì có vẻ nho nhã, nhưng chẳng có gì ghê gớm!

Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.

- Ông!

Vương Hữu Lễ hành văn liền mạch, lúc viết ra một bút cuối cùng, văn chương trên giấy giống như xuất hiện một tầng thất thải quang mang.

- Đây là... ?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Đây là văn khí, thế nhưng bút mực phổ thông, địa phương phổ thông, không coi là thật sự lợi hại, nếu viết trước 'Văn miếu' ở Thiện Thần Đô, tất nhiên sẽ có khí tượng khác!

Vương Hữu Lễ cảm thán nói.

- Văn miếu?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

Vương Hữu Lễ không để ý đến Vương Khả, mà cẩn thận nhìn lại bản Tụng Thiện Hoàng này một chút.

- Vương Hữu Lễ, ngươi kiểm tra lại một chút, có viết sai hay không, nếu có lỗi chính tả, lại viết lại cho ta một bản!

Vương Khả nói.

Vương Hữu Lễ lắc đầu:

- Yên tâm, văn chương Vương Hữu Lễ ta viết ra, chưa từng có lỗi chính tả, ta chỉ có chút tiếc hận!

- Tiếc hận cái gì? Chẳng lẽ áng văn chương nịnh bợ này không tốt? Viết không hay, cần phải viết lại!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Không, ta chỉ tiếc hận là, vì sao ta lại viết tốt như vậy? Lão phu làm quan thanh chính, có đức độ, liêm khiết thanh bạch, thế mà ta lại viết ra bản văn chương a dua nịnh hót này bằng trình độ cao cấp nhất?

Vương Hữu Lễ lộ vẻ khó coi nói.

- Trình độ cao nhất? Chuyện này nói rõ, trong cốt tuỷ ngươi chính là người viết loại văn chương này! Ngươi có đức độ chỉ là giả tượng!

Vương Khả phân tích nói.

Vương Hữu Lễ lập tức trợn mắt xù lông:

- Không cho phép ngươi sỉ nhục danh tiết của ta, tại sao lão phu có thể là tiểu nhân a dua nịnh hót? Áng văn chương này không có quan hệ gì với ta, ngươi hãy nghe cho kỹ, không có một chút quan hệ nào!

- Đừng như vậy, ngươi bỏ quên lời đề tặng, lại thêm mấy chữ đi!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Ngươi nằm mơ! Còn muốn ta kí tên sao? Ta nhưng gánh không nổi người này! Các ngươi nghe cho kỹ, qua hôm nay, ta chưa từng xem áng văn chương này, cũng không nghe qua, không có một chút quan hệ với ta, ai vu vạ trên người ta, ta cũng sẽ không thừa nhận! Còn nữa, không cho nói ra ngoài! Áng văn chương này là của Vương Khả! Có nghe hay không!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Vâng, đại nhân, thuộc hạ thề sống chết bảo vệ danh tiết của đại nhân! Chưa bao giờ thấy qua áng văn chương này!

Tên phu xe kia lập tức ứng tiếng nói.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ:

- Không phải chỉ là viết một áng văn chương thôi sao, ngươi cần phải phản ứng mạnh như vậy không?

- Cái này không phải văn chương của ta, là văn chương của ngươi, còn nữa, hai chúng ta thanh toán xong rồi!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

Vương Khả lộ vẻ cổ quái:

- Năm trăm vạn cân linh thạch của ta đã thanh toán xong?

- Muốn hay không!

Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.

- Muốn, đương nhiên muốn, ai bảo ta đụng phải người lão luyện như ngươi, mẹ kiếp, lần này ta thua thiệt lớn!

Vương Khả buồn bực, tiếp nhận áng văn chương này.

- Hả, ngươi kí tên? Nhưng tại sao lại kí tên của ta?

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Đây vốn là đồ vật của ngươi, không có một chút quan hệ với ta, không ký tên ngươi, chẳng lẽ còn kí tên ta? Ta không viết ra được văn chương a dua nịnh hót như vậy!

Vương Hữu Lễ lập tức đắc ý nói.

Vương Khả:

A dua nịnh hót thì sao? Còn không phải ngươi tự viết? Lại nói, ta nịnh bợ cha vợ của ta thì làm sao? Cha vợ thư thái, ta dẫn đi U Nguyệt mới không bị ngăn cản!

- Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, nên lên đường rồi, đừng để một lát nữa đám người Thỏ Vương lại đổi ý!

Vương Khả buồn bực thu hồi áng văn chương này.

- Ta nói, Thỏ Tử Đoàn căn bản không có can đảm này! Hoàng lão bản mở miệng, yêu thú nào dám tìm chết?

Vương Hữu Lễ tự tin nói.

Nửa tháng sau, bên trong một gian đại điện ở Thiện Thần Đô.

Giờ phút này đại điện u ám đang có hai người, một người là Tào Hùng, một người khác là nam tử mặc hoa bào quay lưng về phía Tào Hùng.

- Tam thái tử, sự thật chính là như vậy, thuộc hạ trọng thương trở về, bởi vì thương thế thảm trọng, cho nên chậm trễ một đoạn thời gian chữa thương, cho tới hôm nay mới trở về bẩm báo! Xin tam thái tử thứ tội!

Tào Hùng lộ vẻ khó coi nói.

Tam thái tử trầm ngâm chốc lát: