Bất Diệt Thần Vương

Chương 122: Một Chi Xuyên Vân Tiễn




- Chu Yếm, lời hắn nói là sự thật sao?

Một tên tà ma chất vấn.

Chu Yếm ngươi dẫn chúng ta đi tìm chết ư?

- Đánh rắm, đầu ngươi bị hư à? Làm sao ta có thể mời chính đạo mai phục các ngươi? Bọn họ không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết nội tình của ta sao?

Chu Yếm giận dữ mắng mỏ tên tà ma kia một tiếng.

Tên tà ma này sững sờ, lập tức suy nghĩ, Chu Yếm cũng đã nhập ma, làm sao có thể đi cùng chính đạo chứ?

- Tiểu tử, ngươi dám gạt chúng ta?

Tên tà ma kia lạnh lùng nói.

- Không tin đúng không? Ta gọi bọn họ đi ra?

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Hả?

Chúng tà ma sững sờ.

Tiểu tử ngươi nói dối đã bị phơi bày, ngươi còn vịt chết mạnh miệng sao?

- Ha ha, được ngươi gọi đi!

Tên tà ma kia không tin nói.

- Vương Khả, ngươi muốn dựa vào cái miệng của ngươi, chia rẽ chúng ta sao? Ha ha, ta biết bản lĩnh gạt người của ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay, ngươi chỉ là tự rước lấy nhục!

Chu Yếm cười lạnh nói.

Vương Khả không để ý tới, mà hét to một tiếng:

- Chư vị thường dân Chu Tiên trấn, nhanh chóng lui ra phía sau, càng xa càng tốt. Nơi này chuẩn bị là nơi tiên môn và ma quyết đấu, lực phá hoại cực lớn, một chút dư âm, cũng có thể lấy mạng các ngươi! Cho các ngươi một chút thời gian, nhanh chóng rời đi!

- Hống!

Một đám thường dân Chu Tiên trấn quay đầu bỏ chạy, tất cả mọi người tin tưởng Vương Khả là đệ tử tiên môn, tự nhiên tin tưởng lời Vương Khả nói, bây giờ lại có một đám tiên môn và tà ma tới, tiên môn và tà ma muốn đại chiến sao? Đi mau, đi mau, ta không muốn bị ảnh hưởng đến, ta không muốn chết!

Trong nháy mắt, đám người tấp nập lui lại, đám tử đệ Nhiếp gia bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, vốn đã xụi lơ trên mặt đất, không biết lấy khí lực từ nơi nào đến, lập tức lăn một vòng chạy ra khỏi đại viện Nhiếp gia, chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu.

- Ha ha, người đâu? Đệ tử chính đạo của ngươi mai phục ở đâu?

Chu Yếm cười lạnh nói.

Chúng tà ma không ngăn cản những thường dân Chu Tiên trấn thoát đi, dù sao cũng quá nhiều người, ngộ nhỡ có đệ tử chính đạo ẩn giấu trong đó thì sao? Hiện tại, bọn họ đều đã chạy xa, chúng ta cũng không cần tốn nhiều tinh lực đến phòng bị.

- Chu Yếm, các ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ta muốn gọi các sư huynh ra, hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!

Vương Khả lạnh như băng nói.

- Được, được, ngươi gọi đi? Ngươi gọi đi? Ha ha ha, cái Chu Tiên trấn này, nằm ở vị trí vắng vẻ, xung quanh không có một cái tiên môn nào, ngươi đến gọi cho ta xem một chút đi!

Chu Yếm vung roi da, giễu cợt nói.

- Công chúa, gọi người!

Vương Khả nói với công chúa U Nguyệt ở bên cạnh.

- Hả?

Công chúa U Nguyệt mờ mịt nhìn về phía Vương Khả.

Gọi người? Ta đến đâu gọi người đây? Nếu ta có thể gọi đệ tử Thiên Lang Tông đến, còn phải bị giam đến bây giờ sao?

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắn pháo sáng của ngươi lên! Nhanh!

Vương Khả dặn dò.

Công chúa U Nguyệt không hiểu, nhưng, vẫn lấy một quả cầu đen từ trong túi trữ vật ra. Có chút không xác định nhìn về phía Vương Khả, bắn pháo sáng sao?

Chúng ta sắp bị đám tà ma này chém chết, ngươi còn muốn bắn pháo sáng, định làm nổi bật bầu không khí ư?

- Nhất tiễn xuyên vân, thiên quân vạn mã đến gặp nhau! Bắn!

Vương Khả thúc giục nói.

Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng công chúa U Nguyệt vẫn gật đầu. Ném pháo sáng trong tay lên bầu trời.

- Ầm!

Pháo sáng nổ tung trên bầu trời Chu Tiên trấn, trong nháy mắt đó, ngàn tia điềm lành trùng thiên, ánh sáng chiếu sáng vạn trượng, trong nháy mắt toàn bộ Chu Tiên trấn bị vô tận điềm lành bao phủ, tình cảnh vô cùng long trọng.

Vẻ mặt chúng tà ma kỳ lạ. Chu Yếm lộ ra từng trận cười lạnh, hiển nhiên không tin bốn phía có người mai phục. Vương Khả không biết ta đến, làm sao có thể có mai phục? Trước kia tiểu tử Vương Khả này, ở vương triều Đại Thanh, đã mồm miệng như phi xe, bây giờ còn muốn gạt ta?

- Người đâu? Ha ha, người đâu? Vương Khả, ngươi không lừa được ta, hôm nay đừng trách ta! Là ngươi không biết tốt xấu!

Chu Yếm cầm roi da muốn đi đến.

- Vương Khả, làm sao bây giờ?

Vẻ mặt công chúa U Nguyệt trở nên sốt ruột.

- Giết hắn, Vương Khả đang lừa gạt, không cần để ý hắn!

Nhiếp Thiên Bá cũng hối thúc.

Mắt thấy, quần ma sắp bao phủ Vương Khả, nhưng Vương Khả vẫn một mực nhìn lên bầu trời, thẳng đến thời điểm Chu Yếm đi tới gần, bỗng nhiên bầu trời phía xa truyền đến một tiếng hạc kêu.

- Lệ!

Một tiếng hạc kêu từ xa truyền đến, lại làm cho Vương Khả thở phào một hơi.

- Ha ha, sư huynh ta đến!

Vương Khả cười to nói.

Chúng tà ma quay đầu nhìn lại, quả nhiên, bên trên tiên hạc chỗ xa có một người, còn mơ hồ nghe được người trên tiên hạc đang hô hào.

- Sư huynh, ở nơi đó, đã tìm được, mau tới, sư huynh, mau tới!

Bên trên tiên hạc nơi xa có một tiếng hét vang lên.

- Lệ! Lệ! Lệ!...

Tiếng tiên hạc kêu từ bốn phương tám hướng truyền đến, chỉ thấy, một đám tiên hạc chở cường giả nhanh chóng bay về phía Chu Tiên trấn, nhắm thẳng vị trí Vương Khả trong đại viện Nhiếp gia mà đến.

- Đệ tử Kim Ô Tông? Là đệ tử Kim Ô Tông!

Có tà ma kinh hãi kêu lên.

- Thật sự có mai phục? Là thật?

Lại là một tên tà ma sợ hãi kêu lên.

- Chúng ta trúng kế, chúng ta trúng kế, Chu Yếm, ngươi dám gạt chúng ta?

Lại một tên tà ma tức giận nói.

Một đám tà ma lập tức trợn mắt với Chu Yếm, cái tên khốn kiếp này, cố ý gạt chúng ta đi tìm cái chết?

- Làm sao? Làm sao có thể?

Chu Yếm trừng mắt, không thể tin nổi nói.

- Có lẽ không phải là Chu Yếm hại chúng ta đâu, bởi vì Chu Yếm cũng đã nhập ma, chính đạo sẽ không dung thứ hắn!

Một tên tà ma biết gốc tích lập tức giải thích giúp Chu Yếm.

- Không sai, không sai! Ta cũng thành Ma, làm sao ta có thể cấu kết với chính đạo? Là Vương Khả, hắn lừa các ngươi!

Chu Yếm lập tức kêu lên.

- Hả?

Đám người đều nhìn về phía Vương Khả.

Nói dối bị vạch trần nên làm cái gì? Đương nhiên là tiếp tục!

- Hừ, không sai, Chu Yếm không biết ta và các sư huynh mai phục ở Chu Tiên trấn, chính là bởi vì hắn không biết, mới có thể lừa gạt được các ngươi? Mới có thể lừa các ngươi vào bẫy!