Bất Diệt Thần Vương

Chương 111: Cùng đi cứu Vương phu nhân (1)




Phụ trách: Vô Tà Team

Con bà nó, hắn nghĩ chúng ta là kẻ ngốc hay sao? Lại dám lừa gạt chúng ta xoay vòng vòng như vậy?

- Chư vị, các ngươi có biết chuyện thống khổ nhất trên đời này là gì hay không?

Vương Khả kêu một tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, chờ đợi hắn nói.

- Chuyện thống khổ nhất trên đời chính là người còn sống mà tiền không còn!

Vương Khả dùng giọng thấm thía nói.

Chu Tiên Trấn, Nhiếp gia!

- Tam thúc, không xong, không xong rồi!

Một tên đệ tử Nhiếp gia vội vàng chạy vào đại viện của Nhiếp gia, nói.

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao trên trấn lại ầm ĩ như vậy?

Một vị lão giả ở trong đại viện Nhiếp gia trầm giọng hỏi.

- Vừa rồi ta tới Công Nhất Trà Xã nhìn một chút, ở đó có rất nhiều người! Ta không chen vào trong được! Ở bên ngoài ta nghe thấy bên trong gọi tên Vương Khả gì đó cho nên mới vội vã chạy về đây. Tam thúc, liệu có phải Vương Khả đã trở về hay không?

Tên đệ tử Nhiếp gia kia lo lắng nói.

- Làm sao có thể được chứ? Nếu như Vương Khả dám trở về, chẳng phải sẽ bị tất cả mọi người trên trấn ăn sống nuốt tươi hay sao?

Lão giả kia lạnh lùng nói.

- Rất có khả năng người ở bên trong là Vương Khả đó. Chúng ta có cần thông báo cho gia chủ hay không?

- Không thông báo được, gia chủ nói muốn bế quan, ta cũng không biết gia chủ đã đi đâu! Các ngươi chạy tới đó, chen vào nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra cho ta!

Lão giả kia trầm giọng nói.

- Vâng!

Thủy lao của Nhiếp gia.

U Nguyệt công chúa ở bên trong lồng giam nhắm mắt cảm ứng Tương Tư Châu. Sau khi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở trong Công Nhất Trà Xã. Nghe Vương Khả đổi trắng thay đen, lắc lư một đám tu tiên giả.

Loại chuyện mở mắt nói láo như vậy, nếu như lúc trước có người nói với U Nguyệt công chúa, nhất định U Nguyệt công chúa sẽ không tin.

Thế nhưng hôm nay, quả thực là mở rộng tầm mắt.

- Chuyện thống khổ nhất trên đời là người còn sống mà tiền không còn!

Nghe thấy câu nói này của Vương Khả, rốt cục U Nguyệt công chúa không nhịn được mà phải bật cười thành tiếng.

Nụ cười này làm cho Nhiếp Thiên Bá đang tế luyện phi kiếm ở cách đó không xa giật mình, mở to mắt nhìn về phía U Nguyệt công chúa.

Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải U Nguyệt công chúa đang nổi điên ồn ào, quát mắng ta hay sao? Sao lúc này lại cười cơ chứ? Nàng ta phát điên rồi sao?

- U Nguyệt công chúa, ngươi cười cái gì?

Nhiếp Thiên Bá không thể nào hiểu được, đành phải hỏi một câu.

- Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngươi sắp gặp xui xẻo mà thôi!

U Nguyệt công chúa cười nói.

- Xui xẻo sao? Hừ, Vương Khả đáng chết kia, ta sẽ không mắc lừa hắn thêm một lần nào nữa đâu! Lần trước ta đã bị lừa một lần, ngươi cho rằng lần này ta sẽ bị những lời đường mật của các ngươi lừa dối nữa hay sao? Huống chi bản lĩnh gạt người của ngươi so với Vương Khả kia còn kém xa, hừ!

Nhiếp Thiên Bá hừ lạnh một tiếng, không để ý tới U Nguyệt công chúa nữa.

Toàn bộ tâm thần của U Nguyệt công chúa đặt ở phía trên đài cao Công Nhất Trà Xã cho nên nàng cũng không có tâm tư cãi cọ với Nhiếp Thiên Bá.

Trong hình ảnh, sau câu nói chuyện thống khổ nhất trên đời là người còn sống, tiền không còn của Vương Khả, toàn bộ hậu viện Công Nhất Trà Xã trở nên hỗn loạn.

Thống khổ? Đúng vậy, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người thật là thống khổ! Mặc dù số tiền này cũng là tiền tài bất nghĩa, là tiền làm chuyện xấu trong những năm qua mà có được. Thế nhưng, đây cũng là tiền của chúng ta, vô duyên vô cớ mất đi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không đau lòng sao?

Đối tượng mà Vương Khả giao dịch lúc trước đều không phải là người tốt gì cả. Cho nên sau khi bị Vương Khả lừa dối, lắc lư, trong lòng đám người này cũng không có một chút gánh nặng nào cả.

- Vương Khả, ngươi nói nhiều như vậy thì có tác dụng gì cơ chứ? Tiền đâu? Trong thư ngươi nói chia tiền đúng không? Vậy tiền đâu?

Một vị gia chủ kêu lên.

- Đúng vậy, Vương Khả, tiền ở đâu? Ngươi xem, ở trong tay ta còn hiệp ước của sản phẩm tài chính khi đó. Ngươi lập tức trả tiền cho ta, ta không cần tiền lời, ngươi trả tiền vốn lại cho ta là được!

Mọi người cũng nhao nhao kêu lên.

Giờ phút này mọi người cũng tiếp nhận sự thật là Nhiếp Thiên Bá đã lừa gạt bọn họ. Thế nhưng hiện giờ còn chưa nhìn thấy tiền, chuyện bị ai lừa gạt thì có quan trọng gì chứ? Chỉ cần ngươi đưa tiền thì tất cả chúng ta sẽ tin tưởng ngươi!

- Hiện giờ chúng ta tới nói tiền!

Vương Khả hét to một tiếng.

Không cần người của hắn mở miệng, trong nháy mắt tất cả mọi người lập tức yên tĩnh.

- Tiền của chư vị có thể chia thành hai loại, thứ nhất là tiền của các vị gia chủ bị Nhiếp Thiên Bá lừa đi. Thứ hai là các vị muốn rút tiền từ trong sản phẩm tài chính ra! Ta nói như vậy có đúng không?

Vương Khả hỏi.

- Không sai!

Tất cả mọi người hét to một tiếng.

- Tiền mà các vị gia chủ bị Nhiếp Thiên Bá lừa đi, chờ một lát nữa chúng ta nói sau, trước tiên nói một chút về tiền mà chư vị mua sản phẩm tài chính đi!

Vương Khả mở miệng nói.

- Được!

Mọi người hét lên một tiếng.

- Các ngươi đã biết rồi đó, Vương gia ta bị Nhiếp Thiên Bá diệt tộc! Tiền mua sản phẩm tài chính của các ngươi cũng bị Nhiếp Thiên Bá lấy đi hết. Hiện giờ toàn bộ núi vàng núi bạc đều ở trong Nhiếp gia, chỉ cần ta thu hồi số tiền kia về, nhất định ta sẽ trả đủ cho chư vị dựa theo hiệp ước đã ký trước đó!

Vương Khả mở miệng nói.

- Cái gì? Ý ngươi là ngày nào còn chưa thu được tiền của Nhiếp Thiên Bá thì ngươi sẽ không trả cho chúng ta hay sao?

Có người cả giận nói.

- Đừng có quấy rầy, để Vương gia chủ nói xong đi đã!

Ở trong đám người, người của Vương Khả lên tiếng khiển trách.

- Vị chưởng quỹ vừa rồi hỏi rất hay, không lấy lại được tiền thì ta có trả hay không đúng không? Các ngươi cho rằng ta là người ngang ngược giống như Nhiếp Thiên Bá hay sao? Không, các ngươi quá coi thường Vương Khả ta rồi! Vương Khả ta làm ăn nhiều năm như vậy, từ trước cho tới nay đều lấy chữ tín làm đầu!