Trương Thần Hư giải thích.
- Ngươi không nói sớm, trán ta cũng đổ máu rồi!
Trương Chính Đạo ôm miệng vết thương trên trán, trừng mắt nói.
- Ta muốn nói nhưng có kịp đâu!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Nơi này là tình huống gì?
Vương Khả ngạc nhiên.
- Chúng ta tìm đúng rồi, đây là một trong những bảo tàng gia gia lưu cho ba người chúng ta!
Trương Thần Hư nói.
- Bảo tàng ở đâu?
Trương Chính Đạo kích động nói. Ngươi không phải giấu đi rồi chứ.
- Dưới mông gia gia! Trương Thần Hư chỉ vào nguyên thần của Trương Thiên Sư.
Lĩnh vực thiên sư và vực sâu thật lớn là tựa vào nhau, từ tảng đá lớn kéo dài khắp lĩnh vực thiên sư, nhẹ nhàng tỏa ra đến cửa vực sâu. Trương Thiên Sư an vị trên tảng đá này.
- Dưới mông có cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Tảng đá kia, ngươi không thấy sao?
Trương Thần Hư nói.
- Tảng đá, tảng đá này thật tầm thường, có gì kỳ quái sao?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Gia gia gọi đây là bổ thiên thạch!
Trương Thần Hư nói.
- Bổ thiên thạch? Một cái tên thật ghê gớm! Dùng làm gì?
Hai mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Không biết!
Trương Thần Hư nói.
Trương Chính Đạo: '... !"
- Ta thật sự không biết, gia gia chỉ nói đó là bổ thiên thạch, nói là lưu cho chúng ta dùng, nhưng còn chưa đến lúc thu vào, phải chờ thời cơ đến, chúng ta mới có thể thúc giục!
Trương Thần Hư nói.
- Cho một trong hai người chúng ta, vậy là cho ai trong chúng ta?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Gia gia cũng không nói cho ai!
Trương Thần Hư nói.
Trương Chính Đạo: “... !"
Trương Thần Hư đang lừa dối ta sao?
- Là của ta, khẳng định là của ta, ngươi khẳng định đang dối gạt ta!
Trương Chính Đạo ôm bổ thiên thạch thật lớn kia.
Ẩm!
Bổ thiên thạch chợt sáng lên, lần nữa đánh bay Trương Chính Đạo, va chạm lên một tòa núi giả.
- Gia gia, con cũng là cháu ruột của người, sao người lại đối xử với con như vậy!
Trương Chính Đạo khóc lóc, đứng lên từ trong đống phế tích.
Hôm nay sao vậy? Sao lại xui xẻo như thế?
- Ngươi tốt nhất đừng quấy rầy nguyên thần này của gia gia, bằng không, sẽ bị đánh nữa!
Thần sắc Trương Thần Hư khinh thường nói.
Trương Chính Đạo:
=aa| Gia gia không phải cho ta ưu đãi rồi sao? Tại sao có thể như vậy?
- Dựa vào cái gì chỉ có Trương Lý nhi được ưu đãi, là cháu gái nên được yêu thương hơn sau, cháu trai thì phải bị đánh sao?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi đừng oán giận, ta cũng oán giận, nhưng vô dụng, đây chỉ là nguyên thần của gia gia, sẽ không phản ứng lại ngươi!
Trương Thần Hư nói.
- Vực sâu này là sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Gia gia vừa rồi có nói, trong vực sâu này trấn áp Long Hoàng, mỗi mười năm sẽ có long mạch khí bắn ra!
Trương Thần Hư nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ý của ngươi là... !
Trương Thần Hư nghiêm túc gật đầu.
- Đại hội Long Môn mỗi mười năm một lần sẽ tỏa ra long mạch khí, là từ chỗ này tỏa ra? Đỉnh đầu chúng ta không phải là tòa cao ốc Thần Vương số hai ở Long Tiên Trấn chứ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hẳn là vậy đi!
Thần sắc Trương Thần Hư cổ quái nói.
Ai có thể nghĩ đến mật đạo này thông đến nơi nào? Phía dưới là Long Hoàng bị phong ấn, trên đỉnh đầu là vị trí của tòa cao ốc Thần Vương số hai. Chúng ta kẹp ở giữa?
- Nguyên thần của gia gia mang theo lĩnh vực thiên sư, cố thủ Long Hoàng bị phong ấn!
Trương Thần Hư nói.
- Vậy hiện tại làm gì bây giờ? Chúng ta không thể lấy bảo tàng, cứ chờ không ở đây sao? Gia gia đã chết rồi, cũng không nói lưu lại cái gì, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả hí mắt nhìn nguyên thần Trương Thiên Sư ở trước mặt. Trương Thiên Sư này không cầm phất trần mà khoanh chân ngồi, đang nhập định, giống như vừa hư vừa thật.
Vương Khả nhíu mày trầm tư một hồi, đi đến phụ cận, mở miệng nói:
- Trương Thiên Sư, ngươi không phải vẫn chưa chết chứ?
- Hửm? Vương Khả, ngươi nói cái gì?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Năm đó, sau khi trấn áp Long Hoàng, gia gia cũng hy sinh!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Không đúng, trấn áp Long Hoàng là chuyện hai trăm năm trước rồi!
Vương Khả nói.
- Đúng vậy!
Hai người gật đầu.
- Các ngươi hơn hai trăm tuổi rồi?
Vương Khả hỏi.
“Ách - Thật hiển nhiên, các ngươi không có! Nói cách khác, thời điểm gia gia các ngươi chết, ba người các ngươi còn chưa ra đời! Các ngươi còn chưa ra đời, gia gia các ngươi làm sao biết đến ba người các ngươi! Hắn biết bói toán sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách, đúng vậy, gia gia còn gọi tên ta!
Trương Thần Hư trừng mắt kinh ngạc nói.
- Gia gia còn độc sủng cháu gái?
Trương Chính Đạo cũng trừng mắt nói.
- Chỉ có hai khả năng. Nếu không phải là gặp quỷ, vậy là gia gia các ngươi còn chưa chết. Dù sao mặc kệ là khả năng nào, gia gia các ngươi mấy năm nay hẳn đều chú ý các ngươi. Các ngươi nghĩ thế nào?
Vương Khả nhìn hai người.
Hai người cũng tỏ vẻ kỳ quái.
- Gặp quỷ?
Hai mắt Trương Chính Đạo chợt sáng lên.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Trương Thần Hư cổ quái nhìn Trương Chính Đạo.
- Gia gia, cháu tên là Trương Chính Đạo, là người cháu trai chính trực của người, không làm chuyện khiến người mất mặt, người nhất định phải coi trọng con!
Trương Chính Đạo lập tức cung kính thi lễ.
- Ngươi đang nịnh bợ gia gia sao?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Vô nghĩa, còn không mau cúi chào, nói không chừng gia gia đang đợi!
Vương Chính Đạo thúc giục.
Trương Thần Hư lập tức tiến lên, học Trương Chính Đạo bái lạy nguyên thần Trương Thiên Sư.
Đáng tiếc, nguyên thần Trương Thiên Sư không chút phản ứng, căn bản không để ý hai người.
- Vương Khả, sao không có tác dụng?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Ta nào biết! Ta cũng không phải gia gia các ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hay đốt chút vàng mã thử xem?
Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả.
Vương Khả: “... !"
Ngươi làm sao xác định gia gia ngươi là quỷ mà không phải còn sống?
- Ta xuất môn không mang vàng mã, ngươi cho ta mượn chút đi!
Trương Chính Đạo chờ mong nói.
Vẻ mặt Vương Khả quỷ dị, chỉ là đùa, ngươi lại làm thật sao?
Tuy thần sắc cổ quái nhưng Vương Khả vẫn đưa vàng mã cho Trương Chính Đạo.
- Trương Thần Hư, mau, mau đốt kim nguyên bảo cho gia gia, để gia gia hiển linh! Gia gia nói không chừng sẽ cho nhiều đồ tốt hơn cho chúng ta!