- Vương Khả, ngươi không phải giỡn với ta chứ? Mộ thất của Ma Thập Bát năm đó là một đại sảnh mà, bốn phía cửa đá đều rất cao. Thông đạo cũng cực kỳ rộng lớn, lúc ấy chúng ta còn hô sắp phát tài rồi, khẳng định có bảo tàng, lần này ngươi sao lại chạy đến thông đạo càng lúc càng nhỏ!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Ngươi thì biết cái gì, lúc trước đánh thức Ma Thập Bát, ngươi chạy trốn mau, Ma Thập Bát nháy mắt đóng tất cả cửa đá, ta còn chạy cái rắm. Thông đạo này không phải cửa đá đại sảnh mộ thất kia, mà là nóc đại sảnh mộ thất, ta lúc ấy là trốn vào lỗ nhỏ trên nóc!
Vương Khả nói.
- Nóc mộ thất có lỗ nhỏ là thông đạo chạy trốn!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Hơn nữa thật kỳ quái, lúc trước Ma Thập Bát rõ ràng còn chưa chết, một tà ma, lại xây dựng mộ thất cho mình, còn ngủ trong quan tài, ngươi nói hắn có phải bị điên không?
Thần sắc Vương Khả cổ quái nói.
- Có lẽ, Ma Thập Bát kia tu luyện công pháp gì đó!
Trương Chính Đạo nói.
- Có lẽ, trước mắt là cửa động, có thể nhìn thấy quan tài của Ma Thập Bát, nói không chừng bên trong còn có bảo tàng!
Vương Khả thở sâu.
- Bảo tàng? Ngươi lúc trước không lấy sao?
Hai mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Lấy cái rắm, lúc ấy chạy trốn còn không kịp, ta nào biết chỉ có một Ma Thập Bát! Ta còn nghĩ rằng có tà ma khác, lúc ấy chỉ lo chạy trốn, đúng lúc, chúng ta cướp một chút bảo tàng trước, thuận tiện tìm bọn Trương Lý nhi!
Vương Khả nói.
- Chuyện này hay!
Trương Chính Đạo lập tức gật đầu. Dù sao đã mất đi phương hướng rồi, cũng không biết làm sao tìm được Trương Lý nhi, còn không bằng kiếm ưu đãi trước. Tỷ đệ Trương Lý nhi bị nhốt một tháng cũng không sao, cũng không để ý thêm một lát nữa.
- Trương Chính Đạo, đừng tranh giành!
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
Trương Chính Đạo trước hết đi đến chỗ lỗ nhỏ, muốn tiến vào, nhưng vừa đến cửa lỗ nhỏ, đột nhiên biến sắc bất động.
- Chuyện gì? Bị dọa choáng váng rồi?
Vương Khả khó hiểu nhìn vào lỗ nhỏ.
Phía dưới lỗ nhỏ chính là đại sảnh mộ thất lúc trước Vương Khả chém chết Ma Thập Bát.
- Đại sảnh mộ thất xem như có một ít dạ minh châu, chiếu sáng rực bên trong.
Cửa quan tài là ở nơi này, quan tài bị xốc mở! Nhưng mặt đất vốn san bằng dưới quan tài bị khai phá toàn bộ.
Phía dưới có một vũng nước phủ kín sắc xanh.
Cạnh vũng nước đứng đầy con chuột thi quỷ, đang uống nước, uống xong nước, cả người chuột thi quỷ run lên, huyết khí toàn thân tràn đầy, thậm chí có con trên người vẫn còn dính máu, có lẽ uống quá nhiều, con chuột này lập tức đi sang một bên, nằm ở đó hấp thu.
Đại sảnh mộ thất có tám cửa đá, có ba cửa đá bị con chuột cắn thành đại động, con chuột theo ba cửa đá ra ra vào vào.
- Đây là... !
Vương Khả kinh ngạc nói.
~ Tinh hoa thi quỷ, cả một vũng nước đầy nước tinh hoa thi quỷ, nếu đem ra bên ngoài, chính là giá lên trời!
Trương Chính Đạo suýt hít thở không thông.
- Ta hiểu được, Ma Thập Bát lúc trước xây huyệt này, chỉ vì lợi dụng tinh hoa thi quỷ luyện tà công? Phía dưới quan tài là vô số tỉnh hoa thi quỷ, hắn rõ ràng đã luyện rất lâu! Nhưng bỗng nhiên bị hai chúng ta ngăn chặn!
Vương Khả nói.
- Ách, hình như là như vậy!
Thần sắc Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Đứng rồi, lúc trước ta thấy hắn khí tức khổng lồ, bị dọa quay đầu bỏ chạy. Một Tiên Thiên Cảnh ngươi làm sao trảm Ma Thập Bát kia?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của ta sẽ nói cho ngươi, nằm mơ đi!
- Không nói thì không nói, phi! Ngươi nghĩ rằng ta muốn biết sao? Nhưng mà nơi này hình như...
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Thật rõ ràng, sau khi chúng ta đi, có con chuột đào hầm tiến vào, trong lúc vô ý uống phải tinh hoa thi quỷ phía dưới, lập tức trở nên mạnh hơn, sau đó mang theo càng nhiều con chuột đến đây uống tinh hoa thi quỷ. Tốc độ sinh sôi của chuột rất khủng bố, từng đám không ngừng mạnh lên, trong động này cũng không biết có bao nhiêu con chuột thi quỷ. Số lượng nơi này hẳn hơn ngàn con rồi, hơn nữa ra ra vào vào cửa đá, chậc chậc, trong động này rốt cuộc có bao nhiêu chuột thi quỷ đây!
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói.
- Ta nào biết, thật là mẹ nó, bao nhiêu tỉnh hoa thi quỷ tiện nghi đám chuột này rồi?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Phía dưới không phải còn có một vũng sao, chúng ta đi xuống thu đi!
Vương Khả nhíu hai mắt.
- Ngươi, ngươi, ngươi nói giỡn gì vậy? Đám chuột thi quỷ ở đây tương đương một quân đội, phía sau cửa đá kia không biết có bao nhiêu chuột thi quỷ. Cho dù là mười Nguyên Anh Cảnh đi xuống, rất nhanh cũng bị cắn chết!
Trương Chính Đạo nói.
- Dù sao ngươi không thể nhìn thấy có bảo tàng ở đây mà vẫn thờ ơ chứ Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo cũng sốt ruột, đây đều là tiền!
Chít chít chít!
Phía dưới, giống như có con chuột ngửi thấy mùi thịt, nhất thời ngẩng đầu.
Vương Khả và Trương Chính Đạo biến sắc, bị phát hiện rồi.
Chít chít chít chít chít chít!
Con chuột kia kêu lên, tất cả chuột thi quỷ đều nhìn qua bên này. Một con chuột phía dưới giống như bùng nổ, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Trong lúc nhất thời, trước cửa đá, càng lúc càng nhiều chuột thi quỷ xuất hiện.
Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn, càng ngày càng nhiều, cả đám chuột muốn xông kích đến chỗ hai người.
- Bị phát hiện, chúng nó cho rằng chúng ta là đến trộm tỉnh hoa thi quỷ, muốn gọi tất cả chuột thi quỷ đến đây sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vô nghĩa, yêu thú cũng không ngốc, chúng nó biết tỉnh hoa thi quỷ là thứ tốt, khẳng định dùng sinh mệnh bảo hộ. Đây là sắp nổi điên rồi, chạy mau đi!
Bởi vì chỉ chốc lát, con chuột phía dưới đã đến hơn năm ngàn, lại còn không ngừng gia tăng.
Bên dưới đại sảnh mộ thất, đàn chuột không ngừng leo lên trên, muốn đánh Vương Khả và Trương Chính Đạo! Có mấy con mạnh hơn, trong nháy mắt nhảy ra khỏi cửa động!
Gừ gừ...
Một đám chuột thi quỷ hung ác đánh tới.
Am! Vương Khả dùng Thân Vương Ấn ngăn chặn cửa động, lúc này mới chặn lại đám chuột kia.
- Nguy hiểm thật!
Trương Chính Đạo kinh nghi bất định nói.