Bất Diệt Thần Vương

Chương 106: Có còn nhớ Vương Khả ta nữa hay không? (2)




Phụ trách: Vô Tà Team

- Chôn cùng với ta? Ai?

U Nguyệt công chúa có dự cảm không tốt, hỏi một câu.

- Còn có thể là ai được chứ? Đương nhiên là Vương Khả, Trương Chính Đạo. Hừ, không ngờ bọn chúng lại nhặt được tiện nghi lớn như vậy, bái vào làm môn hạ của Thiên Lang Tông. Bọn họ rất quan tâm tới sự sống chết của ngươi?

Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

U Nguyệt công chúa lo lắng hỏi.

- Không có ý gì, nếu bọn họ muốn cứu ngươi, chỉ cần vừa ra khỏi sơn mônThiên Lang Tông là ta có thể cam đoan khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!

Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.

- Không thể nào, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ!

U Nguyệt công chúa lo lắng nói.

U Nguyệt công chúa lặng lẽ để Tương Tư Châulại chính là vì chờ Vương Khả, Trương Chính Đạo tới cứu. Sao bọn họ có thể xảy ra chuyện được chứ?

- Ha ha ha ha, vậy thì cứ chờ đi!

Nhiếp Thiên Bá đắc ý cười nói.

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói rõ cho ta, vì sao Vương Khả vừa ra khỏiThiên Lang Tông là gặp nguy hiểm? Ngươi nói rõ cho ta!

U Nguyệt công chúa kêu lớn.

Nhưng Nhiếp Thiên Bá lại không để ý tới nàng mà đi về phía một bên khác của thủy lao.

Ở bên này có một tên đệ tử Nhiếp gia đang chờ hắn.

- Gia chủ, hôm nay ngài còn chưa ra khỏi thủy lao này nữa sao?

Tên đệ tử Nhiếp gia kia hỏi.

- Không ra, trong vòng hai ngày này tổ cô sẽ tới, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì. Việc này cũng không được cho người khác biết, để tránh bỏ lỡ cơ duyên!

Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Gia chủ yên tâm, thủy lao giam giữ U Nguyệt công chúa chỉ có ba người trong Nhiếp gia ta biết. Đệ tử gia tộc ta cũngkhông biết nơi đây. Lần này chúng ta sẽ không lặp lạisai lầm của lần trước nữa!

Tên đệ tử Nhiếp gia kia cung kính nói.

- Tốt. Lần trước là ta nghe bọn hắn nói quá nhiều lời đồn liên quan tới Vương Khả, kết quả bị tên lừa đảo Vương Khả kia lừa gạt. Màlần này ta sẽ không nghe bất kỳ lời đồn nào nữa! Ta sẽ bế quan ở bên trong thủy lao này, chờ tổ cô trở về!

Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Vâng!

Tên đệ tử Nhiếp gia kia cung kính nói.

- Tổ cô ban cho ta một thanh phi kiếm, ta muốn cẩn thận tế luyện một phen. Ngươi cũng đi xử lý một chút chuyện trong Nhiếp gia đi, không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì!

Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.

- Vâng!

- Ra ngoài đi, trừ khi là tổ cô trở về, không cho phép bất kỳ ai ra vào thủy lao này! Còn nữa. Phong kín thủy lao này cho ta. Ta không muốn nghe bất kỳ thanh âm gì ở bên ngoài lọt vào bên trong thủy lao này!

Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.

- Vâng!

Tên đệ tử Nhiếp gia kia dậm chân đi ra khỏi thủy lao, sau đó cánh cửa đá của thủy lao ầm ầm đóng lại.

Mà Nhiếp Thiên Bá lại khoanh chân ngồi ở góc tường, trong lòng bàn tay hắn có một thanh phi kiếm xuất hiện.

Về phần trên người U Nguyệt công chúa có cái gì, Nhiếp Thiên Bá không hề động tới. Bởi vì trên người U Nguyệt công chúa có cấm chế của Nhiếp Diệt Tuyệt, mà bản thân hắn cũng không đến gần được!

- Nhiếp Thiên Bá, ngươi nói rõ cho ta, vì sao Vương Khả lại gặp nguy hiểm chứ, vì sao?

U Nguyệt công chúa lo lắng, liên tục hỏi.

Nhưng Nhiếp Thiên Bá lại không để ý tới nàng mà chuyên tâm nghiên cứu thanh phi kiếm kia.

U Nguyệt công chúa càng ngày càng sốt ruột. Chẳng lẽ nàng để lại Tương Tư Châu là hại Vương Khả hay sao?

Lúc này đã qua một tháng, chẳng lẽ Vương Khả đã...

Càng nghĩ, U Nguyệt công chúa càng lo lắng, thế nhưng khi U Nguyệt công chúa đang lo lắng thì lại nghe thấy một đạo thanh âm khiến cho nàng nhớ mong.

- Các vị? Mọi người có nhớ Vương Khả ta hay không?

Thanh âm kia mờ ảo, giống như từ sâu trong đáy lòng truyền đến vậy, khiến cho U Nguyệt công chúa sững sờ.

- Thanh âm của Vương Khả? Sao có thể chứ?

U Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.

U Nguyệt công chúa lập tức nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận, lúc này trong đầu nàng hiện lên một đoạn hình ảnh, Vương Khả mặc một thân y phục màu đen, đang đứng ở phía trên một cái đài cao. Mà giờ phút này, ở dưới đài cao có vô số người tụ lại. Vương Khả đang diễn thuyết gì vậy chứ?

Vương Khả diễn thuyết sao? Tình huống gì đây? Tại sao trong lòng ta lại xuất hiện hình ảnh như vậy?

Bỗng nhiên vẻ mặt của U Nguyệt công chúa khẽ động, trong đầu nghĩ tới một chuyện.

- Ta hiểu rồi, Tương Tư Châu? Pháp bảo mà mẫu thân pháp bảo, đây là hình ảnh do Tương Tư Châu truyền lại hay sao? Năm đó mẫu thân giúp ta triệt để luyện hóa, làm cho ta có thể có cảm ứng tâm linh với chuỗi niệm châu này. Chỉ cần niệm châu cách ta không xa là ta có thể cảm ứng được hình ảnh và thanh âm ở gần niệm châu? Trước đó nó bị Nhiếp Diệt Tuyệt ném vào bên trong vương triều gì đó của phàm nhân, sao nó lại ở gần ta như vậy cơ chứ? Sao ta lại có thể nhìn thấy hình ảnh vừa rồi? Vương Khả? Vương Khả đã tìm được chuỗi niệm châu này, hơn nữa hắn còn tìm tới đây rồi hay sao? Vương Khả tới cứu ta sao? Hắn không có việc gì, hắn không có việc gì…Nhiếp Thiên Bá đang gạt ta?

Trong lúc nhất thời U Nguyệt công chúa vui vẻ, hai tay lau nước mắt ở trên khóe mắt.

Nhiếp Thiên Bá đang tế luyện phi kiếm ở cách đó không xa mờ mịt, không biết U Nguyệt công chúa đang bị làm sao?

U Nguyệt công chúa thử liên hệ với chuỗi niệm châu này, đáng tiếc, dù nàng làm thế nào cũng không thể truyền tin tức ra ngoài được. Tối đa chỉ có thể nghe thấy được thanh âm, có thể nhìn thấy được hình ảnh ở gần niệm châu mà thôi.

Lúc này niệm châu được Vương Khả đeo ở bên trên cổ tay. Mà bản thân hắn thì đang đứng ở trên đài cao, nhìn xuống vô số người ở dưới, bắt đầu nói chuyện.

- Vương Khả? Cám ơn ngươi đã tới cứu ta!

U Nguyệt công chúa cảm kích ngồi xuống, nhắm mắt ôn nhu nhìn Vương Khả ở trong đoạn hình ảnh này.

Chu Tiên Trấn! Ở trong đại sảnh của mộtgia tộc tu tiên.

Phanh!

Một chén trà bị ném xuống đất. Một đám đệ tử gia tộc nhìn gia chủ vừa mới ném ly trà xuống đất.

- Nhiếp Thiên Bá kia khinh người quá đáng! Không ngờ hắn lại dám bảo ta đi tìm Vương Khả để đòi tiền? Lúc trước chính tay ta cho hắn mượn, hắn không trả tiền thì thôi đi, không ngờ Nhiếp gia kia lại dám đả thương các ngươi.

Vị gia chủ kia lạnh lùng nói.