Phụ trách: Vô Tà Team
- Nếu hắn muốn giấu U Nguyệt công chúa đi, đánh chết cũng không thừa nhận thì sao? Vậy ngươi định làm thế nào để bắt hắn giao người ra?
- Đánh tới khi nào hắn nói ra, nếu hắn không nói, ta sẽ giết hắn!
Trương Chính Đạo cầm chân hạc hung ác nói.
Vương Khả liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo, nói:
- Được, việc này giao cho ngươi! Sau này nếu như Nhiếp Diệt Tuyệt tìm đến, chuyện này không liên quan tới ta!
Cái miệng Trương Chính Đạo đang nhai thịt lập tức ngừng lại, tiếp theo khẽ run rẩy nói:
- Ta, quên Nhiếp Diệt Tuyệt!
Hiện giờ có Nhiếp Diệt Tuyệt che chở cho Nhiếp Thiên Bá, sao hắn dám giết đối phương cơ chứ? Đồng thơi Nhiếp Thiên Bá kia lại là nhân vật hung ác, xương rất cứng, không thể nào vu oan giá hoạ được. Như vậy bản thân hắn còn hỏi được cái rắm nha!
- Lại nói, không biết Nhiếp Diệt Tuyệt có để lại cho Nhiếp Thiên Bá pháp bảo lợi hại hay không? Vạn nhất... !
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo biến sắc, đúng vậy. Nếu như đối phương có pháp bảo lợi hại, lại chơi ta thì ta phải làm sao bây giờ?
- Vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo dùng giọng lo lắng hỏi.
- Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Hiện giờ có hai chuyện, một là ứng phó với truy sát tới từ Kim Ô Tông. Chuyện khác là tới Chu Tiên Trấn tìm U Nguyệt công chúa, hai chọn một, ngươi chọn cái nào?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo đang gặm chân hạc.
Lại phải chọn sao?
Trước đó ngươi cho ta chọn, kết quả ta bị Nhiếp Diệt Tuyệt đánh đến mức bây giờ trên mặt vẫn còn sưng vù, bây giờ ta lại phải lựa chọn nữa hay sao?
- Ngươi suy nghĩ một chút trước đi!
Vương Khả đưa một khối thịt nướng cuối cùng cho Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo trầm tư một chút, nuốt khối thịt hạc cuối cùng rồi mới hạ quyết tâm.
- Ta thực sự không muốn trêu chọc vào nữ sát tinh Nhiếp Diệt Tuyệt kia. Ta sẽ dẫn dắt đệ tử Kim Ô Tông rời đi! Ta không chạy được khỏi tay Nhiếp Diệt Tuyệt, chẳng lẽ còn không chạy được đám người Trương Thần Hư nữa hay sao sao? Cứ quyết định như vậy đi, ngươi đừng đoạt với ta. Ta sẽ phụ trách dẫn dắt đám người Trương Thần Hư rời khỏi dây!
Trương Chính Đạo chọn phương án dễ dàng nhất!
- Được, vậy ngươi cần phải nhớ cho kỹ, nhất định phải làm cho đệ tử Kim Ô Tông không ngừng gặp được ngươi mới được, bằng không một khi ngươi trốn đi, bọn họ không tìm thấy ngươi sẽ chạy tới Chu Tiên Trấn đó!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Không thể trốn? Ngươi nói đùa cái gì vậy chứ? Bọn họ cưỡi hạc, ta giẫm phi kiếm, ta phải tiêu hao bao nhiêu chân nguyên mới có thể chạy thoát được khỏi tay bọn họ cơ chứ? Sau này còn không phải bị mệt chết hay sao?
Trương Chính Đạo lập tức cự tuyệt.
- Nếu như ngươi trốn đi, bọn họ tìm tới Chu Tiên Trấn thì ta phải làm sao bây giờ?
Vương Khả cau mày nói.
- Chuyện này ta mặc kệ, ta chỉ phụ trách dẫn dắt đệ tử Kim Ô Tôngrời đi mà thôi. Bọn họ có tớiChu Tiên Trấnhay không, không liên quan gì to ứi ta!
Trương Chính Đạo lập tức dùng giọng lưu manh nói.
- Ngươi thật là lười biếng. Nếu như ta xảy ra chuyện, ai cứu U Nguyệt công chúa đây? Ngươi không quan tâm tới việc bị thượng cấp trách phạt hay sao?
Vương Khả cau mày nói.
- Được, được, ta không trốn còn không được sao? Thế nhưng, vạn nhất đệ tử Kim Ô Tôngkhông chịu truy sát ta mà một lòng chạy tới Chu Tiên Trấn thì ngươi cũng đừng trách ta!
Trương Chính Đạo lập tức an ủi Vương Khả.
Trong lòng Trương Chính Đạo đang suy nghĩ, trước tiên cứ an ủi Vương Khả trước rồi nói sau. Không cho phép ta trốn? Phải lộ ra ở trước mặt đám tiểu tử kia sao? Nói đùa gì vậy? Khi nên trốn, ta vẫn sẽtrốn, dù sao người xui xẻo là Vương Khả mà không phải là ta nha.
- Ngươi nghĩ như vậy thì ta yên tâm!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Chuyện ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm được! Ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta!
Trương Chính Đạo cho rằng mình đã lừa gạt được Vương Khả, hắn đắc ý cười nói.
- Không quan trọng, dù sao ngươi đã ăn đầu tiên hạc này nha.
Vương Khả lắc đầu.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trương Chính Đạo sững sờ.
- Ngươi không biết sao? Tiên hạc của Kim Ô Tông có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Dù cho tiên hạc chết mấy ngày thì vẫn có thể cảm ứng được! Bây giờ ngươi đã ăn hết đầu tiên hạc kia vào bụng, nhưvậy trong vòng mấy ngày tất cả tiên hạc của Kim Ô Tôngđều có thể cảm ứng được vị trí của ngươi! Dù sao ngươi cũng không tránh nha!
Vương Khả giải thích.
- Cái gì? Ta ăn thịt đầu tiên hạc này làsẽ bị tất cả tiên hạc khóa chặt hay sao? Bọn chúng có thể cảm ứng được vị trí của ta bất cứ lúc nào sao? Ngươi, ngươi gạt ta, Vương Khả!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Ta không lừa ngươi nha. Ta đã nói rồi, ta không dám ăn thịt tiên hạc, là ngươi nhất định muốn ăn!
Vương Khả bá đạo nói.
Trương Chính Đạo trợn trắng mắt:
-... !
Hai người yên tĩnh trong giây lát.
- Vương Khả, ngươi đã hại chết ta rồi, ta liều mạng với ngươi!
Trương Chính Đạo tức giận muốn nhào về phía Vương Khả.
- Không phải ngươi đã nói ngươi sẽ không tránh hay sao? Chuyện này so với không tránh thì khác nhau ở chỗ nào cơ chứ? Yên tâm đi, Trương Thần Hư là Kim Đan cảnh, ngươi cũng là Kim Đan cảnh, chẳng lẽ không thể chạy thoát được khỏi tay hắn hay sao?
Vương Khả an ủi.
- Ta không quan tâm, ta muốn bóp chết ngươi! Loại người tham sống sợ chết nhà ngươi, bản thân ngươi sợ hãi Kim Ô Tông truy sát, lẽ nào ta lại không sợ cơ chứ?
Trương Chính Đạo khóc không ra nước mắt quát lớn.
- Ai nói ta sợ Kim Ô Tông đuổi giết?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi không sợ?
Trương Chính Đạo ra vẻ không tin nói.
- Đương nhiên là ta không sợ rồi. Sao đám đệ tử Kim Ô Tôngcó thể giết chết được ta cơ chứ? Ta chỉ lo lắng mình không thu được lực lượng, giết chết bọn hắn mà thôi! Ta muốn cứu bọn hắn cho nên mới giao chuyện Kim Ô Tông cho ngươi, ta làm vậy chính là vì sự trường tồncủa chính đạo! Ta không muốn giết người!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Chính Đạo trợn mắt, dùngánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Vương Khả không biết xấu hổ.