Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Ôi chao, ngươi thế nhưng là đại lão, ta còn có thể ở trước mặt ngươi chơi bẩn à? Lão tông chủ, làm người không nên quá phận!
Vương Khả lập tức nói ra.
- Cái gì mà quá phận, không có tiền, trước nợ đã, chờ lần sau ngươi thua tiền thì gán nợ!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Đánh rắm, ngươi vừa mới kiếm lời một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch, còn thắng Mạc Tam Sơn một số tiền lớn, tại sao ngươi không có tiền chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta nói không có tiền là không có tiền!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Vương Khả trợn mắt nói:
- Chơi mạt chượt mà thôi, một chút tiền nhỏ cần thiết hay không? Lão tông chủ, ngươi cũng không phải không có tiền, cần phải như vậy sao?
Trương Chính Đạo ở một bên không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Vương Khả, để Vương Khả không nên tranh cãi.
- Râm ào ào!
Mộ Dung Lão Cầu lập tức lật ngược bàn mạt chượt.
- Không đánh nữa, mạt chượt hỏng! Có gì vui!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi là đại lão, mới thua chút tiền đã lật bàn? Không có phẩm chất như vậy?
- Không đánh cũng được, tại hạ cáo lui!
Mạc Tam Sơn đứng dậy, lập tức xám xịt chạy.
- Này, lão Mạc, ngươi cũng không trả tiền à!
Vương Khả trợn mắt kêu lên.
Mạc Tam Sơn quay đầu, trong nháy mắt đã chạy xa.
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu, Mộ Dung Lão Cẩu giương mắt nhìn Vương Khả, dù sao, đưa tiền cũng là chuyện không có khả năng.
Trương Chính Đạo ở bên cạnh lập tức kéo Vương Khả ra một bên.
- Được rồi, được rồi, Vương Khả, chút tiền ấy không cần nữa, dù sao Mộ Dung lão tướng quân đánh bạc thua, cũng không ai đòi được!
Trương Chính Đạo ở một bên nhỏ giọng giải thích.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, Mộ Dung Lão Cẩu chỉ có thể thắng tiền, không thể thua tiền? Với loại phẩm chất đánh cược này, vẫn có người đánh bạc cùng hắn?
- Nhìn cái gì vậy, tất cả mạt chượt rời rạc, ai có thể chứng minh ngươi Hồ Liễu?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Vương Khả:
Ngươi so với Trương Chính Đạo còn không biết xấu hổ hơn! Khó trách gọi ngươi là lão cẩu! Con mẹ nó!
- Được, chỉ lần này thôi, lần sau ngươi đừng tìm ta đánh mạt chượt!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Chuyện lần sau để lần sau bàn! Lần này bị ngươi lừa một nghìn vạn cân linh thạch, trở về ta sẽ tìm Trần Thiên Nguyên đòi lại!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Vương Khả:
Ngươi là khai sơn tổ sư của Thiên Lang Tông, ngươi cần phải làm gương cho người khác chứ! Tại sao ngươi lại như vậy? Ai lừa tiền của ngươi? Là ngươi đang chơi xấu thì có!
- Vương Khả, đừng nói ta không dạy ngươi! Thiên Lang Tông có thể yên ổn độc chiếm một vị trí trong Thập Vạn Đại Sơn, bình yên luyện binh, đều dựa vào ta vật lộn, ngươi cho rằng người bên ngoài đều là đồ đần sao, cố gắng học tập một chút, bằng không ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, chỉ có ngươi chịu tội!
Mộ Dung Lão Cầu bê một bên chén trà lên uống.
Lông mày Vương Khả nhíu lại, nhìn bộ dạng phong khinh vân đạm của Mộ Dung Lão Cẩu, đột nhiên không giận nữa.
- Lão tông chủ, ngươi đang dạy dỗ ta?
Sắc mặt Vương Khả khẽ động.
Mộ Dung Lão Cầu nhấp một ngụm trà nói:
- Nói nhảm, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ phải đi ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đến chiến trường, ta không tôi luyện cho ngươi, làm sao ngươi ra ngoài đối mặt những cường giả kia? Chưa cần nói đến kẻ địch, chỉ là mấy tên lính cũ lưu manh bên mình, ngươi cũng đã không thu thập được!
Vương Khả rơi vào nghi hoặc, tình huống bên ngoài ác liệt như vậy.
- Mộ Dung lão tướng quân, có lẽ ngươi lo lắng dư thừa rồi, với cái phẩm hạnh này của Vương Khả, sau khi đi ra ngoài, chưa biết ai sẽ thiệt thòi đâu!
Trương Chính Đạo ở một bên nói giúp.
Mộ Dung Lão Cẩu sững sờ:
- Cũng phải! Ta quá lo lắng sao?
Vương Khả:
Ngươi cố ý biểu hiện ra vẻ bảo vệ ta, để che giấu sự thật vừa rồi ngươi thua tiền không trả sao?
- Vương Khả, nghe Trương Chính Đạo nói, ngươi lăn lộn ở Thái Âm Ma Giáo cũng phong sinh thủy khởi lắm?
Mộ Dung Lão Cầu uống trà nhìn về phía Vương Khả.
- Hả, đó là ta đi nằm vùng! Không tính là cái gì!
Vương Khả lập tức nói.
- Nằm vùng? Ta nghe nói, ngươi kém một bước nữa, là lên làm giáo chủ Ma Giáo! Thậm chí có một lần kéo giáo chủ Ma Giáo Long Cốt xuống ngựa, nâng đỡ tân giáo chủ lên đài, dưới một người trên vạn người, thiếu chút nữa đã thống nhất Ma Giáo, cái này gọi là nằm vùng sao?
Mộ Dung Lão Cẩu lộ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
- Híc, ta cũng là cửu tử nhất sinh! Ngươi đừng nghe người ngoài nói bậy, ta rất trong sạch!
Vương Khả lập tức giải thích nói.
Mộ Dung Lão Cầu lộ vẻ cổ quái:
- Trong sạch hay không ta không biết, ta chỉ biết, có thể lấy thân chính đạo lăn lộn ở Ma Giáo đến một bước này, thì ngươi cũng tính là không tầm thường!
- Híc, lão tông chủ, ngươi đang khen ta sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng là đang khen ngươi, ma đạo có người nằm vùng trong chính đạo, chính đạo cũng có người nằm vùng trong ma đạo, không ai là không sợ người khác biết thân phận của mình, liều mạng che giấu, nhưng ngươi... !
Vẻ mặt Mộ Dung Lão Cẩu trở nên cổ quái.
Ngươi là quang minh chính đại nằm vùng, con mẹ nó, thật đúng là thiên hạ kỳ văn.
- Hì, đều là các bằng hữu nể tình! Không coi vào đâu!
Vương Khả lập tức xua tay áo.
- Bây giờ Nhiếp Thanh Thanh là người hầu dưới tay ngươi?
Mộ Dung Lão Cấu nhìn về phía Vương Khả.
- Hì, nàng là Thần Long đàn chủ của Ma Giáo, lại là đệ tứ phó đường chủ, chỉ có thể coi là một nửa thủ hạ của ta!
Vương Khả giải thích nói.
- Ta muốn gặp nàng, ngươi sắp xếp cho ta một lần!
Mộ Dung Lão Cầu nghiêm túc nói.
- Gặp Nhiếp Thanh Thanh? Vì sao?
Vương Khả sững sờ.
- Nàng là đồ đệ của ta, ngươi nói vì sao?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Hả? Ngươi là sư tôn của Nhiếp Thanh Thanh? Chuyện này, chuyện này... !
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
Một người cương trực như Nhiếp Thanh Thanh, lại có sư tôn như ngươi sao?
- Nói nhảm, ngươi sắp xếp một chút!
Mộ Dung Lão Cẩu hít sâu một cái nói.
- À, được, ta sẽ phái người đi thông báo cho nàng!
Vương Khả gật đầu một cái.