Cháu trai Mộ Dung Lục Quang của ngươi ngu như vậy, à không, nho nhã lễ độ như vậy, sao ngươi lại là một con bạc chứ?
Cược thì cược, ngươi còn dùng những dụng cụ đánh bạc kia lừa ai vậy, rõ ràng dụng cụ đánh bạc kia dùng để chơi bẩn, lúc ta ở địa cầu đã nhìn thấy không ít thứ đồ còn tiên tiến hơn so với ngươi ở trên ti vi! Cầm cái này đến đánh bạc, ngươi muốn lừa tiền của ta sao?
Vương Khả liếc nhìn Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo lộ ra bộ mặt cứng đờ, ra hiệu cho Vương Khả, đã sớm nói với ngươi, lúc đầu ta chạy trốn, là bởi vì Mộ Dung Lão Cẩu này quá không biết xấu hổi Vương Khả quay đầu nhìn về phía Mạc Tam Sơn ở bên cạnh.
- Lão Mạc, chúng ta cũng đã trở về một thời gian, không phải đã đồng ý với ta sẽ đi giúp Độ Huyết Tự một tay, sao ngươi lại không đi? Còn hại ta phải đi một chuyến?
Vương Khả nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
Mặt Mạc Tam Sơn tối sầm lại, ta ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn để truy sát ngươi, ai biết tên khốn nạn nhà ngươi xuất thần nhập quỷ, vốn dĩ là ngươi không đi, hại ta phí công một chuyến.
- Không phải ngươi nói ra ngoài mua sắm với Lý Bắc Đấu sao?
Mạc Tam Sơn tỏ vẻ lạnh lùng.
- Đúng vậy!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Thế sao ngươi không đi?
Mạc Tam Sơn lạnh mặt nói.
- Gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, không có tiền để đi mua sắm! Ta muốn làm kiếm tiền trước! Chờ có nhiều tiên thì lại đi mua sắm!
Vương Khả nói.
Mặt Mạc Tam Sơn đen lại:
- Ngươi không có tiền sao? Không phải ngươi mới lừa Điền Sư Trung được mấy ngàn vạn cân linh thạch sao?
- Chuyện này còn không phải do ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Chuyện gì mà liên quan tới ta?
Mạc Tam Sơn trợn mắt nói.
- Ngươi đồng ý đi Độ Huyết Tự, kết quả ngươi lại không đi, ta phải đi thu dọn giúp ngươi, nếu không người khác sẽ cho rằng Thiên Lang Tông ta nói mà không biết giữ lời, ta cũng là vì uy tín của Thiên Lang Tông nên chỉ có thể tự mình đi một chuyến, còn phải bỏ ra hai mươi tám triệu cân linh thạch, ta tiêu phí đến thảm, ngươi phải đền bù tổn thất cho ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Mạc Tam Sơn đau gan. Ngươi, ngươi có thể có chút thể diện không? Ngươi cho rằng ta không biết tình huống của Độ Huyết Tự sao? Khoảng thời gian này, ta đã đi hỏi thăm rõ ràng, ngươi bỏ ra hai mươi tám triệu cân linh thạch là thảm sao? Đánh rắm!
Ngươi lại vớt được sáu viên Định Hải Châu, sáu viên Định Hải Châu đấy! Ngươi kiếm bộn rồi!
Mạc Tam Sơn không để ý tới Vương Khả, cúi đầu xào bài.
- Tới tới tới, đưa tiền trước rồi xào bài!
Mộ Dung Lão Cầu ngắt lời nói.
Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu:
- Lão tông chủ, sao ngươi toàn ăn bài của ta! Ta đã thua ngươi tám mươi vạn cân linh thạch rồi! Sao ngươi không ăn của Vương Khả đi!
- Ta muốn ăn sao, ta còn muốn từ từ sờ đây, thế nhưng do ngươi cứ cho ta nã pháo, ta có thể làm gì? Lúc đầu có thể ăn ba nhà, kết quả biến thành ăn một mình nhà ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta.
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói!
- Ta, ta sắp hết tiền rồi! Hay ngươi tìm người khác chơi mạt chượt với ngươi đi?
Mạc Tam Sơn lập tức buồn bực nói.
- Vớ vẩn, ai cũng biết làm tình báo có tiền, ta tìm người khác làm gì? Đừng nói ta bắt nạt ngươi, chơi mạt chượt, ý tứ chính là vì công bằng!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
Mạc Tam Sơn lộ vẻ phiền muộn, đúng là làm tình báo có tiền, nhưng mấy năm nay ta gặp phải tên khốn kiếp Vương Khả này, toàn bắt ta phải bồi thường tiền! Cho dù ta có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ để bồi thường!
- Lão Mạc, ngươi đừng vội, nếu ngươi thiếu tiền cứ nói với ta!
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
- Không cần!
Mạc Tam Sơn sầm mặt lại nhìn về phía Vương Khả.
Ngươi muốn ta đến ngân hàng của ngươi vay thế chấp để tiếp các ngươi đánh bạc sao? Ngươi nằm mơ đi!
- Không phải, ta muốn tìm ngươi mua chút đồi!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
- Tìm ta mua đồ sao?
Mạc Tam Sơn kinh ngạc nói.
- Ngươi muốn mua cái gì?
Mộ Dung Lão Cấu cũng tò mò nói.
- Tiên nhân băng, lão tông chủ, ngươi có không?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Tiên nhân băng?
Mạc Tam Sơn trừng mắt ngạc nhiên nói.
- Nghe nói đây là vật tư chiến lược, bên ngoài không dễ dàng mua được, các ngươi có biết mua ở đâu không? Mua giúp ta chút? Bây giờ ta đang cần dùng!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Tiên nhân băng là loại hàn băng kịch độc, Nguyên Anh cảnh cũng không chịu được, à không, ngay cả Nguyên Thần cảnh cũng không chịu nổi, ngươi muốn thứ đó để làm gì?
Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc nói.
- Ách, gần đây có chút thèm ăn, muốn mua chút về làm đồ ăn vặt!
Vương Khả nói ra.
Mộ Dung Lão Cầu:
Mạc Tam Sơn:
Thèm ăn? Đồ ăn vặt? Ngươi, ngươi chán sống rồi sao?
Nhìn thấy thái độ của hai người kia, Vương Khả lộ vẻ ngạc nhiên, biết là mình vừa nói sai.
- À, ta nói nhầm, ý của ta là gần đây có không ít kẻ thù, muốn mua chút tiên nhân băng, đưa cho kẻ thù, giải thèm cho bọn chúng một chút, làm đồ ăn vặt cho bọn chúng!
Vương Khả lập tức sửa lời.
- Tiên nhân băng, ba trăm vạn cân linh thạch một khối, ngươi có nhiều tiền như vậy sao?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Gặp được mỹ thực, tiền không là vấn đề! Chỉ hỏi các ngươi có hay không thôi!
Vương Khả hỏi.
Mạc Tam Sơn:
Mộ Dung Lão Cấu:
Mỹ thực? Ngươi gọi cái này là mỹ thực sao?
- Vương Khả, ngươi muốn hạ độc ai?
Mạc Tam Sơn khẩn trương nói.
Ngươi sẽ không đến hạ độc ta đấy chứ?
Đương nhiên Vương Khả không thể nói mình sắp biến thành ly hoả, cần phải dùng tiên nhân băng để ép một chút lửa.
- Chính là một số kẻ thù, ví dụ như những kẻ muốn giết ta, Điển Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Long Huyết, Long Cốt, Phương Sân, nếu bọn chúng muốn giết ta, ta sẽ mời bọn chúng ăn tiên nhân băng!
Vương Khả giải thích.
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi thật đúng là tự tìm đường chết, Thập Vạn Đại Sơn có mấy tên Nguyên Thần cảnh, ngươi đắc tội với tất cả bọn chúng sao? Tất cả bọn chúng đều muốn giết ngươi!
- Híc, ta cũng không biết vì sao, ta đối với bọn chúng rất chân thành, nhưng cả đám bọn chúng ai cũng lòng dạ hẹp hòi, ngươi bảo ta phải làm thế nào?